Cố vấn học tập đẩy đẩy gọng kính, tặc lưỡi.
"Bạn học này, sao em có thể nghĩ như ?"
"Mọi người đều là bè với nhau, phải sống với nhau bốn năm, phải bao dung với nhau chứ!"
Tôi chưa kịp phản bác, Lý Hiểu Manh đã tiếp tục phản đối.
“Cô như không ổn, không hề công bằng với Ngôn Hân và Trần Dao chút nào.”
Trần Dao đứng bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.
“Cô sợ nó liên tục bị bắt nạt, nghĩ quẩn chuyện dại dột, phải chịu trách nhiệm đúng không?"
"Sợ xảy ra chuyện, lại không muốn chịu trách nhiệm nên để ba đứa bọn em chịu thiệt thòi, như có hợp lý không?"
Bị phản đối liên tiếp, lại bị Trần Dao vạch trần suy nghĩ trong lòng, sắc mặt cố vấn học tập có chút khó coi, chúng tôi.
"Vậy rốt cục các em muốn thế nào, muốn cãi cọ vô lý phải không?"
"Bạn ấy là sinh viên nghèo, lại vừa mới bị , tuyệt đối không thể ấy thêm !"
Trần Dao tôi, lắc đầu không gì.
Tôi hiểu ý, lên tiếng.
"Cô không bắt nó bồi thường, không nó, thì những thứ nó hỏng, phải đền cho bọn em!"
"Đồ đạc của bọn em đều là đồ mới, chưa hề bị hao hụt, phải đền nguyên giá!"
Xạo thôi, tất nhiên có những món đã dùng lâu rồi, tất nhiên là có hao hụt.
Nhưng không thể để người đàn bà “chiến binh hòa bình” này lợi!
"Được! Cô đền!"
"Nhưng cảnh cáo các em, sau khi đền xong, các em tốt nhất là phải đối xử tử tế với ấy!"
"Nếu còn xảy ra vấn đề gì nữa, sẽ khiến các em không dễ thở đấy!”
8
Tối hôm đó, Chu Phán Nhi nồng nặc mùi rượu thuốc, không bị bất kỳ hình nào mà về ký túc xá.
Được cố vấn học tập bảo vệ, ta rất đắc ý.
"Ba con đĩ, ba con hề!"
"Tao đập đồ của chúng mày thì sao! Chúng mày gì tao!"
"Còn đuổi theo tao ra sân vận định xem trò hề của tao, ha ha ha, mơ đi!"
"Đừng hòng ra lệnh cho tao nữa, đừng hòng lây cái thứ nghèo hèn của chúng mày sang tao!"
"Sau này ngoan ngoãn cho tao!"
Lý Hiểu Manh từng đối xử tử tế với Chu Phán Nhi, nhất thời không kìm chế .
Cô ấy đứng phắt dậy, định cãi lại Chu Phán Nhi.
Tôi giơ tay, cùng Trần Dao ngăn ấy lại.
Động tác của Lý Hiểu Manh tất nhiên không thoát khỏi mắt Chu Phán Nhi.
Cô ta Lý Hiểu Manh đầy chế giễu.
"Mày đúng là đồ nhu nhược, bảo mày nhường giường, bảo mày cút đi thì mày không gì, giờ thì cứng rồi à!"
"Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn cứng nữa, đồ đạc của mày sẽ không còn ở trong phòng, đồ ăn thức uống của mày, chưa chắc đã không có độc!"
Cô ta đảo mắt một vòng, lại dừng trên người tôi và Trần Dao.
"Hai đứa mày thì thức thời, hy vọng chúng mày có thể thức thời mãi như !"
Nói xong, Chu Phán Nhi lắc lư trèo lên giường mình, kéo rèm lại.
Nhìn vẻ vênh váo của Chu Phán Nhi, Lý Hiểu Manh tôi và Trần Dao, nhất thời không hiểu nổi phản ứng của chúng tôi.
Tôi đưa màn hình điện thoại cho Lý Hiểu Manh xem, sau khi cho ấy xem thứ tôi vừa tìm , tôi soạn tin nhắn cho ấy xem.
"Cái “tự do tự tại ngoài đường phố này là một series, Chu Phán Nhi chắc chắn sẽ hết tất cả các phần."
"Sau khi tập yoga, hẳn sẽ đi dã ngoại và bơi ở con sông gần thành phố."
"Gần trường chúng ta có một con sông, thượng nguồn của con sông là nhà máy hóa chất, nước thải chưa qua xử lý xả thẳng ra sông."
"Uống nước ở đó chắc chắn phải vào viện."
"Cậu bố mẹ nó suýt xé mất giấy báo trúng tuyển của nó, thì gia đình nó chắc chắn không phải là gia đình bình thường."
"Nhập viện, thông báo cho phụ huynh, để phụ huynh biết hành vi ngông cuồng của nó, dạy dỗ nó một bài học!"
Lý Hiểu Manh hiểu ra ngay.
Khuôn mặt thoáng hiện lên vẻ do dự.
Cô ngốc này vẫn còn muốn lý với Chu Phán Nhi cho đến khi ta tỉnh ngộ.
Nhưng may là tôi và Trần Dao không nhầm người, Lý Hiểu Manh chỉ ngây thơ trong sáng chứ không đến mức cứng đầu.
Vẻ do dự trên khuôn mặt ấy nhanh chóng biến mất, ấy chúng tôi, gật đầu thật mạnh.
9
Không ngoài dự đoán, ngày hôm sau, Chu Phán Nhi thực sự đến bờ sông.
Cô ta vừa ngồi xuống, bảo vệ tuần tra bên ngoài trường lập tức gọi ta, rằng con sông này hôi thối, nước cũng bẩn, đừng ngồi ở đây.
Chu Phán Nhi trợn mắt, không những không biết ơn mà còn mắng đuổi bảo vệ đi.
Bạn thấy sao?