"Tôi cho biết, mỗi ngày tôi đều phải tập yoga vào giờ này, nếu sức khỏe của tôi yếu đi, không đền nổi đâu!"
Nói xong, Chu Phán Nhi không thèm để ý đến chàng trai đó nữa, đeo tai nghe, nằm lên thảm yoga.
Chàng trai dường như không thể tin Chu Phán Nhi thực sự muốn tập yoga trên đường chạy đông đúc người qua lại.
Cậu ta tiếp tục khuyên nhủ.
"Bạn học, đừng nữa, đường chạy thực sự không thích hợp để tập thứ này."
"Bạn xem bãi cỏ ở giữa kia không? Cỏ nhân tạo, bằng phẳ..."
Chu Phán Nhi đeo tai nghe nghe nhạc, chàng trai không chạm vào ta.
Nhưng để ta có thể nghe thấy, cậu ta đến hơi gần.
Chàng trai chưa xong từ "Bằng phẳng", ba chúng tôi đã nhận thấy điều không ổn, không kịp gọi cậu ta lại.
Chát một cái, một cái tát giáng vào mặt cậu ta.
Tiếp theo, Chu Phán Nhi như có lò xo ở lưng, bật dậy, túm lấy tóc cậu ta.
"Sở khanh, cầm thú!"
"Tôi còn đang thắc mắc sao tôi đang tập yoga bình thường mà cứ cản tôi, hóa ra là muốn sàm sỡ tôi!"
"Thứ chó má, còn cúi gần xuống , ai cho , để tôi móc mắt ra!"
Vừa mắng vừa túm, Chu Phán Nhi thực sự định móc mắt chàng trai.
Bị tát một cái, lại còn bị túm tóc, chàng trai vẫn cố gắng giải thích.
Nhưng lúc này ngón tay Chu Phán Nhi đã chọc vào mắt, chàng trai cuối cùng cũng tỉnh ngộ.
Cậu ta phản đòn, túm lấy một tay của Chu Phán Nhi, xoay eo, hất một cái, trực tiếp quật ngã Chu Phán Nhi.
Chu Phán Nhi bị quật lên không trung, bay thành một đường cong hoàn hảo rồi rơi bịch xuống bãi cỏ.
Quả này ngã chắc chắn không hề nhẹ.
Chu Phán Nhi nằm trên bãi cỏ, lập tức khóc lóc thảm thiết.
"Anh là đồ biến thái, không chỉ sàm sỡ tôi, còn đánh tôi!"
"Mọi người đều thấy rồi chứ, mọi người phải chứng cho tôi, đưa tên cầm thú này vào tù!"
Đám đông hóng hớt im lặng một lúc, đột nhiên có người lên tiếng.
"Làm chứng cái gì, rõ ràng là do ngu ngốc chuyện, còn đổ lỗi, còn biết xấu hổ không?"
"Tập yoga trên đường chạy, chiếm chỗ của người khác, cả đời này tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp phải chuyện như , đúng là quái thai, đúng là mở rộng tầm mắt cho tôi!"
"Anh chàng này quật qua đằng kia không chuẩn chút nào, nên quật ta xuống đường chạy, trị cho loại người cứng đầu này một trận!"
"Tôi biết con đần này, nhảy nhót trên đường đi học, ăn cơm bên thùng rác, giờ thì tập yoga trên đường chạy, mẹ kiếp, lần nào cũng ngu hơn lần trước!"
7
Thấy không có ai đứng về phía mình, ngược lại còn toàn là tiếng chỉ trích, Chu Phán Nhi nổi đóa.
Cô ta vừa xoa eo vừa run rẩy đứng dậy, chỉ vào những người vây xem.
"Đồ đê tiện, tất cả mấy người đều là đồ đê tiện!"
"Một lũ cả đời chỉ biết sống dưới đáy xã hội, thấy tôi thanh cao quý phái hơn mấy người nên ghen ăn tức ở, vu khống tôi!"
"Mấy người sẽ không chết tử tế, mấy người đẻ con ra không có lỗ đít!"
Lại là kiểu chửi bới sồn sồn lên như lần đầu gặp mặt lần này còn mất dạy hơn nhiều.
Những người đứng xem không nhịn nữa, cùng nhau xông lên, mỗi người tát một cái.
Ban đầu Chu Phán Nhi còn hét om sòm.
Nhưng khi những cú đá thực sự giáng xuống người ta, cuối cùng ta cũng biết sợ hãi.
Ngay khi cố vấn học tập đến, ta chen khỏi đám đông, trốn sau lưng cố vấn học tập...
Đập đồ đạc của chúng tôi, đánh học, chửi rất nhiều người, bị đánh một trận.
Tính đi tính lại, cố vấn học tập vẫn bảo chúng tôi bỏ qua cho Chu Phán Nhi, coi như không có chuyện gì xảy ra.
"Các em bảo ấy đánh nam kia không phải nam kia cũng đánh trả sao?"
"Con trai đánh con , vừa không nên lại vừa nghiêm trọng hơn nhiều!"
"Hơn nữa, mặc dù ấy chửi bới mọi người đều đánh trả để trút giận, tính ra thì Chu Phán Nhi vẫn là bên yếu thế."
"Yếu thế trước một nam, cũng yếu thế trước cả một đám người."
"Các em là cùng phòng của ấy, nếu tiếp tục truy cứu chuyện ấy đập đồ đạc của các em, chẳng phải là muốn dồn ấy vào chỗ chết sao?"
Tôi nghe cố vấn học tập mà ngẩn người ra.
"Vậy nên nó đi khắp nơi chuyện rồi gặp quả báo, bọn em lại còn phải quan tâm đến nó, phải chịu thiệt thòi ạ?"
Bạn thấy sao?