Phương Lộ phản ứng lại, ta oán độc mắng tôi:
"Cậu tính kế tôi, cậu biết tôi đang cần điện thoại nên cố bán giá rẻ cho tôi, sao cậu có thể độc ác như ! Cậu thật ghê tởm!"
Tôi mặt không biểu cảm: "Tôi ép cậu quỵt tiền à?"
Phương Lộ hoàn toàn không thấy mình sai ở đâu, ta thản nhiên :
"Trả lại cái điện thoại nát này cho cậu, tôi không cần nữa, như tôi không tính là hoàn tiền không hoàn hàng nữa, cậu mau chóng rút đơn kiện đi!"
Cô ta trực tiếp ném điện thoại về phía tôi.
Tôi không đỡ, điện thoại đập vào bàn, màn hình vỡ tan tành.
Phương Lộ hoảng hốt: "Là do cậu không đỡ, bây giờ vỡ rồi thì không liên quan đến tôi."
Tôi chế nhạo ta: "Bây giờ lại thêm một tội, cố ý hỏng đồ vật có giá trị của người khác."
Phương Lộ xông tới định cào mặt tôi.
Cố vấn học tập ngăn ta lại, cau mày: "Đừng loạn nữa, nếu em không muốn giải quyết chuyện này thì hai người cứ chờ mở phiên tòa, sẽ không thương lượng thay em nữa."
Phương Lộ im lặng.
Cố vấn học tập trầm ngâm một lúc rồi với tôi: "Thẩm Kinh Đường, em và Phương Lộ đều ở chung một ký túc xá, có chuyện gì mà không thể cho nhau hiểu."
Tôi cạn lời: "Lúc đó em đã cậu ta là người quỵt tiền, cũng có người chứng, là không tin bắt em tự tìm bằng chứng."
Cố vấn học tập tức giận trước thái độ của tôi:
"Vậy nên em muốn ầm ĩ đến mức cả trường phải xấu hổ vì hai đứa em sao? Em còn trẻ, có những chuyện em chưa hiểu , em có thể gọi điện hỏi bố mẹ, nghe ý kiến của họ, dù sao em cũng còn phải ở trường hơn ba năm nữa. Cô tin bố mẹ em và giáo viên sẽ có chung suy nghĩ, đều mong em có thể thương lượng, giải quyết riêng."
Tôi cứng rắn, không định nhường:
"Không thương lượng, trực tiếp ra tòa!"
Cố vấn học tập: "Đừng vội trả lời, hãy về bàn bạc với bố mẹ em trước đã."
Nói xong, rời khỏi ký túc xá.
14.
Phương Lộ thấy cố vấn học tập đi rồi, không kìm cơn tức giận: "Cậu cố tính kế tôi, cậu là đồ rắn rết!"
Tôi lười để ý đến ta, tôi còn có chuyện quan trọng hơn phải .
Tôi nhớ lại ngày đầu tiên nhập học năm nhất, Phương Lộ đến gần tôi: "Cậu ơi, tớ có thể mượn điện thoại của cậu để gọi một cuộc không? Điện thoại tớ hết tiền rồi."
"Ừa, hay là tớ nạp tiền cho cậu luôn?"
Phương Lộ xua tay: "Không cần không cần, tớ bảo người nhà nạp cho tớ là , tiện thể báo bình an cho họ luôn."
"Ừa." Tôi đưa điện thoại cho Phương Lộ, rồi tiếp tục dọn giường.
Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng là ta đã có âm mưu từ trước khi nhập học.
Tôi tra ta có một nữ tên là Hạ Đào ở cùng phòng ký túc xá hồi cấp ba, đã bị trường đuổi học vào học kỳ đầu lớp 12.
Tôi bắt taxi đến nơi ấy ở.
Hạ Đào đang giặt quần áo bên bờ sông, dáng vẻ tiều tụy, trông già hơn so với những người cùng tuổi cả chục tuổi, quần áo trên người đã giặt đến mức hơi bạc màu.
Sau lưng ấy là một đứa trẻ khoảng hai tuổi, miệng hát nghêu ngao bài đồng dao.
Tôi đi đến, đứng cạnh ấy.
Hạ Đào ngẩng đầu lên, ánh nắng khiến mắt ấy hơi nheo lại: "Bạn muốn hỏi đường à?"
Tôi lắc đầu: "Không phải."
Tôi ngồi xuống bên cạnh ấy, kể lại chuyện của Phương Lộ.
Khi nghe đến cái tên này, Hạ Đào liền che mặt khóc nức nở:
"Tôi đã bị ta thành ra thế này, ngày khai giảng cấp 3, ta cũng điện thoại hết tiền, lúc đó tôi không nghĩ nhiều, liền cho ta mượn.”
"Vài ngày sau tôi muốn mua tài liệu ôn tập, phát hiện không đăng nhập tài khoản Taobao, tôi rõ ràng nhớ mật khẩu là thế hệ thống cứ nhắc tôi mật khẩu sai, ngay cả đăng nhập bằng mã xác minh cũng không , không còn cách nào khác, tôi đành phải đăng ký lại một tài khoản mới.”
"Học kỳ đầu lớp 12, tôi đang học trong lớp, bỗng nhiên chủ nhiệm gọi tôi đến văn phòng một chuyến, có thư của luật sư gửi cho tôi, tôi không hiểu sao lại bị kiện, vì không có đủ chứng cứ chứng minh không phải tôi quỵt tiền, tòa án phán bố mẹ tôi phải bồi thường thiệt cho người bán hàng.”
"Sau đó tôi trở về trường, chủ nhiệm trường không chấp nhận học sinh có phẩm chất xấu, đạo đức bại hoại, tôi bị trường đuổi học, cũng không có trường nào khác muốn nhận tôi, từ đó về sau, tôi tự học ở nhà. Khoảng thời gian đó, chỉ cần tôi ra ngoài là có thể nghe thấy tiếng người ta chửi mắng tôi.”
"Bố mẹ tôi bị tôi liên lụy, ra ngoài cũng bị người ta chỉ trỏ mắng không biết dạy con, đến kỳ thi đại học tôi phát huy không tốt, thậm chí còn không đỗ vào một trường phổ thông nào, tôi vào công nhân mấy năm, rồi kết hôn sinh con."
Hạ Đào xong, bật khóc nức nở, trút hết nỗi ấm ức mấy năm nay trong lòng.
Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nắm chặt tay: "Tôi chắc chắn phải khiến Phương Lộ phải trả giá cho hành vi của ta!"
15.
Tôi cho Hạ Đào biết thời gian mở phiên tòa.
Trên đường về, tôi nghĩ đến lời của cố vấn học tập, lấy điện thoại gọi cho bố tôi.
"Có gì mà phải thương lượng, nó đã bắt nạt đến tận đầu con rồi, không cần hòa giải, trực tiếp lên tòa! Cố vấn học tập của các con có ý kiến gì, bảo ta trực tiếp tìm bố."
Nói xong, ông chuyển cho tôi năm nghìn tệ.
"Con của bố mấy ngày nay chịu ấm ức rồi, mua chút đồ ăn ngon cho vui vẻ nhé."
16.
Ngày mở phiên tòa, trước cửa tòa án.
Hạ Đào thấy Phương Lộ liền xông thẳng tới, tay trái túm chặt tóc ta, tay phải tát vào mặt ta, tát liên tiếp mấy cái.
Hạ Đào từng khuân hàng chục cân ở nhà máy, sức lực của ấy mạnh hơn người bình thường.
Phương Lộ giãy không ra, rất nhanh đã bị đánh cho đầu váng mắt hoa.
"Phương Lộ! Cô đã tôi cả đời, tại sao còn có thể thản nhiên đi học đại học! Tôi muốn , phải đền mạng cho tôi!"
Trên cổ và cánh tay Phương Lộ bị Hạ Đào cào ra nhiều vết máu, máu vẫn đang chảy ra.
Bảo an thấy cảnh này chạy tới, cưỡng chế tách hai người ra.
17.
Sau khi tất cả mọi người đã ngồi vào vị trí của mình.
Thẩm phán gõ búa, tuyên bố chính thức mở phiên tòa.
Bên luật sư nộp lên những bằng chứng và tài liệu đã điều tra .
Thẩm phán xem xong: "Cho nhân chứng vào."
Bạn thấy sao?