Bạn Cùng Phòng Thích [...] – Chương 2

"Đã thừa nhận tài khoản là của mình rồi, còn cố cãi gì nữa, mau xin lỗi chủ shop đi, trả tiền cho người ta."

"Đúng ."

Tôi mở hình ảnh chiếc áo bị hoàn tiền.

Quả nhiên, giống hệt chiếc áo Phương Lộ mặc hôm qua.

Chủ shop ngang ngược vung tay, lớn tiếng ở cổng trường: "Hôm nay nếu không chuyển tiền hàng và tiền đi lại cho tôi, tôi sẽ tiếp tục loạn ở cổng trường các ."

Anh ta còn mang theo loa, lặp đi lặp lại những lời trên băng rôn.

Tôi thờ ơ: "Tài khoản này bị cùng phòng tôi đánh cắp, người chọn hoàn tiền không hoàn hàng là cậu ta."

Tôi định đi tìm Phương Lộ để giải quyết chuyện này.

Các học xung quanh xông lên chặn tôi lại không cho đi.

Mùa hè oi bức vốn không có một chút gió nào.

Tôi bị vây ở giữa như trong lồng hấp, hơi nóng thở ra của mọi người quấn lấy nhau, quần áo nhanh chóng ướt đẫm.

"Mau trả tiền cho chủ shop đi!"

"Thật mất mặt cho cha mẹ!"

"Còn đổ trách nhiệm lên cùng phòng, cùng phòng vô duyên vô cớ bị đổ oan, cũng thật xui xẻo."

Tôi khẩy, chỉ còn cách lấy điện thoại chuyển tiền cho chủ shop:

"Gửi tôi một bản bằng chứng đang giữ."

4.

Trở về ký túc xá.

Phương Lộ nằm trên giường lướt điện thoại xem mẫu điện thoại mới nhất.

Tôi kéo rèm giường ta ra, chất vấn: "Sao cậu đăng nhập vào tài khoản Taobao của tôi ?"

Phương Lộ bị tôi cho giật mình, bật người ngồi dậy khỏi giường, nghe rõ lời tôi thì đáy mắt thoáng hiện lên vẻ chột dạ: "Tài khoản gì của cậu?"

Nhìn ánh mắt bất an của ta, tôi khẩy:

"Người nhận ghi tên tôi, hoàn tiền không hoàn hàng dùng tài khoản taobao của tôi! Cả quá trình quỵt tiền bất hợp pháp, chỉ để lại số điện thoại, có chuyện gì cũng không sợ chủ shop tìm đến ."

Phương Lộ thấy bị bắt quả tang, bĩu môi thừa nhận: "Hồi đầu năm học tôi mượn điện thoại cậu gọi điện, tiện tay dùng điện thoại cậu nhận một mã xác nhận, sau đó tôi đổi mật khẩu tài khoản Taobao của cậu thôi mà."

Cô ta trợn mắt: "Mượn tài khoản của cậu mua vài thứ thôi mà cũng phải so đo tính toán thế sao. Chủ shop đi rồi là rồi chứ gì."

Nhìn cái mặt câng câng của ta, tôi hít sâu một hơi, mở mã QR nhận tiền trên WeChat:

"Tiền hàng và tiền đi lại của chủ shop tổng cộng là chín trăm tám mươi, chuyển lại cho tôi ngay. Còn nữa! Trả lại tài khoản Taobao cho tôi."

Nhà Phương Lộ không chu cấp tiền sinh hoạt cho ta ta bán rẻ những món đồ quỵt nên cũng tích cóp kha khá.

Phương Lộ liếc tôi một cái, giọng trách móc: "Ai bảo cậu tự ý trả tiền cho ta, bên ngoài nóng như , cậu còn thật sự tin ta sẽ đứng chờ ở ngoài sao. Tài khoản cũng không thể trả lại cho cậu, tôi phải dùng."

Nói xong, Phương Lộ giơ tay kéo rèm giường lại.

Ngay sau đó, tôi thấy trong nhóm trường có tin nhắn ta xấu tôi:

Phương Lộ: [Chắc chắn là cậu ta tự hoàn tiền không hoàn hàng, nếu không sao phải áy náy trả tiền cho chủ shop.]

Phương Lộ: [Các có ai tự nhiên đi trả tiền cho chủ shop không?]

Có người đăng video tôi lúc đứng ở cổng trường vào nhóm.

Phương Lộ vừa xong, bên dưới có một loạt người hùa theo.

[Chắc chắn là không rồi, đâu có ai ngu!]

[Còn tài khoản Taobao bị cùng phòng đánh cắp, ai ở cùng ký túc xá với ta thì đúng là xui xẻo, có ai biết thông tin của bà chị hoàn tiền không hoàn hàng này không?]

[Tra rồi tra rồi! Là sinh viên năm nhất khoa báo chí, tên là Thẩm Kinh Đường.]

[Loại người này mà cũng có thể là sinh viên xuất sắc, còn có thể nhận học bổng sao? Tôi không tin là không có gì mờ ám trong đó.]

Phương Lộ tiếp tục thêm dầu vào lửa trong nhóm: [Nên gửi tin nhắn cho hiệu trưởng, hủy học bổng và tư cách khen thưởng của ta.]

Tôi tức giận kéo rèm giường ra.

Phương Lộ khinh thường tôi: "Tôi sai chắc? Tài khoản hoàn tiền không hoàn hàng là của cậu, cậuvì chột dạ nên mới chuyển tiền cho chủ shop, để ta nhanh chóng rời khỏi Đông Thành."

Tôi lạnh: "Ai chủ shop đã rời đi? Anh ta vẫn còn ở Đông Thành, đang tham khảo luật sư để xem khởi kiện hoàn tiền không hoàn hàng cần chuẩn bị những gì."

Biểu cảm trên mặt Phương Lộ cứng đờ, ta chửi một câu bị bệnh, trực tiếp kéo rèm giường lại.

5.

Buổi chiều, tôi nhận tin nhắn của cố vấn học tập, bảo tôi đến văn phòng.

Cố vấn học tập mở tin nhắn mà hiệu trưởng gửi cho ấy ba phút trước:

"Em bị chủ shop đuổi đến đòi tiền ở cổng trường, chuyện này đã ồn đến cả hiệu trưởng rồi, em tự xem những tin nhắn hiệu trưởng nhận đi!"

[Hiệu trưởng, nghe quỵt tiền mua hàng vẫn có thể nhận học bổng, có thật không?]

[Người quỵt tiền cũng có thể khen thưởng sao? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của trường chúng ta còn đâu?!]

[Hiệu trưởng, xin hỏi bây giờ tôi quỵt tiền còn kịp không?]

[Người không thèm quỵt tiền có phải cả đời này không có cơ hội nhận học bổng không?]

Tôi cất điện thoại đi, lên tiếng giải thích: "Tài khoản đó bị Phương Lộ đánh cắp, là cậu ta quỵt tiền, Triệu Quả Nhi có thể chứng."

Cố vấn học tập gọi Phương Lộ và Triệu Quả Nhi đến văn phòng.

Năm phút sau, hai người gõ cửa, đồng thanh :

"Cô ơi, gọi chúng em ạ."

Cố vấn học tập mặt đầy vẻ tức giận: "Phương Lộ, em có phải đã đánh cắp tài khoản của Thẩm Kinh Đường để mua đồ trên mạng, sau khi nhận hàng lại gửi đơn hoàn tiền không hoàn hàng không?"

Phương Lộ trừng mắt tôi, phủ nhận: "Tất nhiên là không, sao em có thể loại chuyện này."

Giáo viên cố vấn học tập quay sang hỏi Triệu Quả Nhi.

"Cô ơi, chính Phương Lộ đã gửi đơn hoàn tiền không hoàn hàng, cậu ta mua ba giá để đồ của em với giá tám tệ cũng gửi đơn hoàn tiền, còn có tai nghe bluetooth mua của Thẩm Kinh Đường, Phương Lộ đã quen thói quỵt tiền rồi."

Phương Lộ mắt đỏ hoe, tố cáo: "Cậu bậy! Rõ ràng là hai người hoàn cảnh gia đình tôi không tốt, muốn tặng đồ cho tôi, mới bảo tôi gửi đơn hoàn tiền không hoàn hàng, tại sao bây giờ lại vu oan cho tôi."

Triệu Quả Nhi chỉ vào mặt ta, mắng: "Đồ giả tạo! Tôi bán cho cậu ba giá để đồ giá tám tệ, cậu còn muốn quỵt tiền của tôi nữa! Đồ sống không biết điều!"

Phương Lộ mím môi không gì, bắt đầu khóc.

Cố vấn học tập đập tay xuống bàn: "Cãi nhau cái gì!"

tôi:

"Thẩm Kinh Đường, sau khi nhà trường điều tra, tài khoản hoàn tiền không hoàn hàng kia là do em đăng ký, nếu em không đưa ra bằng chứng chứng minh là Phương Lộ , nhà trường quyết định hủy học bổng và khen thưởng của em."

Tôi tức đến bật : "Phương Lộ quỵt tiền đến cả cùng phòng, nhân chứng vật chứng đều có, còn không chứng minh sao?"

Cố vấn học tập nhíu mày: "Các em mỗi người một kiểu, sao biết ai thật, ai dối! Nếu em không phục có thể đi tìm hiệu trường."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...