Bạn Cùng Phòng Thích [...] – Chương 1

[FULL] Bạn Cùng Phòng Thích Mua Quỵt

Tác giả: Nước ngọt bạch đào

☆⋆꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷꒦꒷‧★

Bạn cùng phòng tôi mua đồ chẳng bao giờ trả tiền.

Từ cây cảnh vài đồng đến quần áo vài trăm, sau khi nhận hàng, ta đều lấy lý do vấn đề chất lượng để cầu hoàn tiền không hoàn hàng.

Phương Lộ đắc ý mặc váy miễn phí, khinh thường liếc tôi:

"Thứ đồ mười mấy đồng, chủ shop sao dám tìm đến trường, cái kiểu nhát như thỏ đế của cậu kìa, tớ thì không sợ."

Cô ta bắt đầu dùng cách này để hoàn tiền điện thoại, máy tính bảng.

Cho đến khi trường liên tục nhận thư của luật sư.

Phương Lộ hoảng sợ, khóc lóc gọi điện cho chủ shop cầu xin rút đơn kiện.

Giữa tiếng nức nở của ta, tôi nghe máy:

"Mới trót lọt mấy lần đã nghĩ mình giỏi, quỵt tiền mà dám đổ lên đầu tôi thì cậu khó mà sống yên rồi!"

1.

"Tớ mới mua cái áo này, đẹp không?"

Phương Lộ đứng trước gương, khoe với chúng tôi cái áo không tốn tiền của ta.

Từ ngày nhập học năm nhất, ta chưa từng bỏ tiền mua thứ gì.

Tất cả đều là miễn phí.

Từ cây xanh vài đồng đến quần áo vài trăm, sau khi nhận hàng, ta đều lấy lý do vấn đề chất lượng để cầu hoàn tiền không hoàn hàng.

Thấy không ai để ý đến mình, Phương Lộ vừa ngân nga vừa cắt mác, mở ứng dụng, thành thạo ấn cầu hoàn tiền:

"Cái váy tớ đang mặc này chỉ có 29,9, chủ shop sẽ không vì chút tiền này mà lặn lội đến trường tìm tớ đâu, chi phí kiện tụng còn cao hơn, ông ta chỉ có thể nhịn thôi."

Tôi liếc ta: "Gặp phải chủ shop cứng là cậu dính phốt ngay đấy."

Phương Lộ không thèm để ý, còn lắc lư ảnh chụp màn hình thông báo hoàn tiền trước mặt tôi, khinh thường :

"Thế giới này chỉ có kẻ liều lĩnh mới sống , kẻ nhát gan thì chết đói, mẹ tớ chưa bao giờ chu cấp tiền sinh hoạt cho tớ, tớ vẫn sống tốt hơn cậu."

Tôi tin nhắn bất ngờ hiện lên trên nền tảng đồ cũ nào đó, là cái tai nghe bluetooth Phương Lộ mua của tôi hôm qua với giá 69 tệ.

[Người mua cầu hoàn tiền không hoàn hàng, lý do là vấn đề chất lượng.]

Trên trang xử lý chỉ có tùy chọn 『Đồng ý hoàn tiền』, không có 『Từ chối』.

Tôi hít một hơi thật sâu, đưa tin nhắn này cho Phương Lộ xem: "Cậu mua cái tai nghe bluetooth của tớ, cũng cầu hoàn tiền không hoàn hàng à?"

Phương Lộ gật đầu, đương nhiên : "Cái tai nghe của cậu chống ồn không tốt, tớ phải hoàn tiền chứ."

Tôi đưa tay ra: "Tớ trả tiền cho cậu, cậu trả tai nghe lại cho tớ."

Phương Lộ chế nhạo tôi: "Tớ đã bán lại đồ cho khác rồi, không trả cậu đâu, tiền hoàn lại sẽ tự chuyển vào tài khoản của tớ, cậu có thể đi kiện tớ vì hoàn tiền không hoàn hàng phí luật sư đắt lắm đấy."

Cô ta đắc ý, chắc mẩm tôi sẽ không vì mấy chục đồng này mà bỏ ra mấy ngàn tệ luật sư.

Bạn cùng phòng Triệu Quả Nhi tức giận, nhảy xuống từ giường trên:

"Phương Lộ! Tớ bán cho cậu cái giá để đồ tám đồng cũng bị hoàn tiền, cậu không sống nổi nữa rồi à?!"

Phương Lộ nằm trở lại giường, đắp chăn, chậm rãi : "Cái của cậu cũ thế kia rồi, còn bày đặt đem ra bán."

Triệu Quả Nhi tức nghẹn họng vì lời của ta: "Tớ bán cho cậu ba cái giá để đồ tám đồng, trước khi giao dịch cậu đã xem qua trạng rồi, giờ lại chơi trò hoàn tiền không hoàn hàng này à?"

Đáp lại ta là sự im lặng của Phương Lộ.

Triệu Quả Nhi tức nghẹn ở ngực, không nên lời.

Nửa đêm mười hai giờ, chủ shop bị Phương Lộ hoàn tiền không hoàn hàng gọi điện đến, hai người cãi nhau ầm ĩ.

2.

Tiếng ồn lớn đến mức cả phòng không ai ngủ .

Tôi mở mắt, nghe thấy Phương Lộ đang dối:

"Quần áo của có vấn đề về chất lượng, tôi mặc vào bị dị ứng."

"Cô cứ dị ứng là dị ứng chắc, có đưa ra bằng chứng cho tôi không?!"

Phương Lộ cao giọng: "Tôi cần gì phải đưa bằng chứng cho ! Không đòi tiền thuốc là tốt lắm rồi, nếu còn nửa đêm gọi điện cho tôi, tôi sẽ kiện quấy rối."

Thái độ của chủ shop rất kiên quyết:

"Trước mười giờ sáng ngày mai, nếu không trả lại tiền, tôi sẽ đến trường , vạch trần hành vi này của !"

Phương Lộ nghe , liền chửi ầm lên: "Nếu dám đến, tôi sẽ bảo tôi đi tố cáo cửa hàng của , bảo họ đặt hàng xong rồi lập tức hoàn tiền, trừ hết phí dịch vụ của !"

Tôi 'xoẹt' một tiếng kéo rèm giường: "Nhỏ tiếng thôi! Mấy người không ngủ thì người khác còn phải ngủ."

Phương Lộ trợn mắt: "Tớ không cho cậu ngủ bao giờ?"

Cái vẻ đáng của ta thật sự rất đáng !

Tôi xuống giường, túm lấy tóc ta, dùng chính lời ta đã ban ngày để đáp trả:

"Tôi đánh cậu một trận, cậu cũng đâu thể bỏ ra mấy ngàn tệ luật sư kiện tôi cố ý thương tích đúng chứ?"

Phương Lộ đau đến đỏ cả mắt: "Thẩm Kinh Đường! Mẹ kiếp cậu bị bệnh à, buông ra! Đau!!"

Triệu Quả Nhi bị ta quỵt tiền giá để đồ cũng xuống giường.

Hai đánh một, Phương Lộ đầu tóc rối bù ngồi dưới đất, luống cuống dùng tay che mặt.

3.

Mười một giờ sáng hôm sau, điện thoại tôi reo, là cố vấn học tập gọi.

"Thẩm Kinh Đường, có người đứng trước cổng trường hét đòi em trả tiền, chuyện gì thế?"

Tôi chạy đến cổng trường, thấy một người đàn ông lạ mặt cầm băng rôn:

"Thẩm Kinh Đường năm nhất! Trắng trợn mua đồ gì cũng không chịu trả tiền, mặt dày như tường thành, khiến người ta vừa tức vừa bực."

Xung quanh có không ít người đứng hóng chuyện:

"Cô ta chính là người xin hoàn tiền không hoàn hàng, thật mất mặt cho sinh viên đại học, đồ mười mấy đồng cũng muốn quỵt."

"Thật sự không sống nổi nữa rồi, bị chủ shop tìm đến tận trường, mất mặt quá."

Nhìn thấy tôi tới gần, chủ shop nhíu mày hỏi: "Cô là Thẩm Kinh Đường? Không phải mặc quần áo của shop tôi bị dị ứng sao, sao chỉ một ngày đã không thấy dấu vết gì rồi?" 

Nghe giọng điệu mỉa mai của ta, tôi nhẫn nại giải thích: "Tôi là Thẩm Kinh Đường tôi không quỵt tiền của ."

Chủ shop tỏ vẻ “tôi biết ngay là sẽ chối mà”.

Anh ta mở trang quản lý tìm thông tin mua hàng: "Tài khoản Taobao này là của đúng không?"

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy tài khoản này, vì đã lâu lắm rồi tôi không đăng nhập vào nó .

Dùng đủ mọi cách cũng không vào lại , nên sau đó tôi đăng ký một tài khoản mới.

"Tài khoản Taobao này là của tôi không phải tôi dùng."

Nghe tôi thừa nhận, tiếng chế giễu xung quanh càng lúc càng lớn.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...