Tôi cụp mắt, trong lòng đã có đáp án:
“Vậy ai thay thế em ạ?”
Trưởng khoa thở dài: “Tô Mạn.”
Ba ngày sau, trang Weibo chính thức của đại học A đăng một đoạn video ngắn.
Ánh nắng rải trên sân vận , cỏ xanh mướt, Tô Mạn mặc một chiếc váy trắng, rạng rỡ, trên tay cầm một tấm bảng:
“Tôi đợi ở Đại học A.”
Tô Mạn đã dùng bài phát biểu của tôi, dẫn chứng đầy đủ, văn hay chữ tốt, lại có cả sự mong mỏi chân thành đối với các em học sinh.
Đoạn video ngắn này nhận hàng triệu lượt thích, Tô Mạn nổi tiếng như cồn.
[Ôi trời, ngưỡng mộ quá, đây mới là hình ảnh đẹp nhất của sinh viên đại học.]
[Đại học A thắng lớn rồi.]
[Vì đàn chị Tô Mạn, em cũng phải cố gắng thi đỗ Đại học A!]
Sau việc này, cả trường đều biết đến mặt của Tô Mạn.
Tô Mạn đi học, đi ăn ở căng tin, đi tham gia hoạt câu lạc bộ, thường xuyên có người nhỏ giọng kinh ngạc:
“Là Tô Mạn kìa!”
“Người nổi tiếng của trường mình đấy.”
“Đúng rồi, bây giờ trong trường ai mà không biết ấy.”
Lòng hư vinh của Tô Mạn thỏa mãn vô cùng, chỉ trong chốc lát đã tăng thêm mấy chục vạn người theo dõi, gọi là “Hoa khôi Đại học A”, “Gương mặt tuyển sinh xuất sắc nhất”.
Trong thời gian tuyển sinh, ta thậm chí còn trường đặc cách, cho phép ta livestream trong ký túc xá, chỉ cầu ta không phiền đến cùng phòng vào đêm khuya.
Cô ta lại tiếp tục livestream vào lúc chín giờ tối mỗi ngày, lần này, số lượng người hâm mộ theo dõi đã tăng vọt từ vài nghìn lên đến vài chục nghìn.
Nổi tiếng khiến con người ta đẹp lên, Tô Mạn trở nên xinh đẹp, tinh tế và rạng rỡ hơn.
Các nhãn hàng bắt đầu tìm đến ta để livestream bán hàng, doanh số bán hàng một đêm lên tới hàng trăm nghìn, ta kiếm tiền đầy túi.
Tô Mạn trở thành người mà ai cũng ngưỡng mộ - giàu có, nổi tiếng, xinh đẹp, có học thức.
Trong bài thi cuộc đời, ta dường như đã đạt điểm cao nhất.
Tô Mạn đeo chiếc vòng cổ kim cương Harry Winston, đôi môi đỏ như máu, đắc ý :
“Phương Chỉ Hủy, tôi đã rồi, tôi có đủ cách để chơi chết .”
Tôi ngẩng đầu, không né tránh, thẳng vào mắt ta.
Tô Mạn, nghĩ đây là kết thúc sao?
Hành trình cuộc đời còn dài, ai thắng ai thua vẫn chưa biết .
Bây giờ, đến lượt tôi đòi lại cả vốn lẫn lời.
Đừng nộp bài sớm như , học Tô Mạn.
8.
Kết quả điều tra của cảnh sát rất nhanh chóng, những món đồ trang sức xa xỉ đó không có dấu vân tay của tôi.
Từ đầu đến cuối, tôi không hề đụng đến đồ trang sức của Tô Mạn.
Chu Thanh Thanh thừa nhận mình đã khai gian, lén giấu đồ trang sức của Tô Mạn vào giường tôi để vu khống tôi.
Nhà trường đã xử lý kỷ luật Chu Thanh Thanh ở cấp trường, tôi cũng đăng thông báo báo án và biên lai điều tra lên diễn đàn trường, lấy lại sự trong sạch.
Sau chuyện này, Chu Thanh Thanh trở thành sai vặt cho Tô Mạn.
Trong ký túc xá, hai người họ không còn che giấu ác ý với tôi nữa.
Tô Mạn khẩy: “Mọt sách nghèo kiết xác có thể nên trò trống gì.”
Chu Thanh Thanh nịnh nọt hùa theo:
“Đúng , không chừng sau khi tốt nghiệp còn phải đến công cho Mạn Mạn nhà mình. Đến lúc đó nể học, Mạn Mạn phải trả lương cho ta nhiều hơn một chút đấy!”
“Này, Mạn Mạn, cậu xem, cái hoạt chỉnh ảnh Phương Chỉ Hủy vẫn đang diễn ra kìa.”
Tô Mạn bình luận: “Chỉnh cũng khá tự nhiên, nếu Phương Chỉ Hủy mà thực sự có thể trở nên như , chắc ta tỉnh cả giấc mất.”
Hai người lên.
Hôm nay tôi đi chợ mua về hai con cá vàng, đặt bể cá nhỏ trên bàn học, không vui không giận:
“Chu Thanh Thanh, cái gì?
“Tô Mạn có fan, có lưu lượng truy cập, có tiền kiếm , còn cậu thì sao?
“Tô Mạn tặng cậu hai chiếc vòng tay hàng hiệu là cậu đã thỏa mãn rồi sao?”
Từng câu từng chữ của tôi đều đâm thẳng vào tim ta:
“Đừng ngây ngô nữa, cậu cũng giống tôi thôi, chỉ là một sinh viên bình thường.”
Mặt Chu Thanh Thanh cứng đờ.
Cô ta nghiến răng, ôm lấy cánh tay Tô Mạn, lắc lư:
“Mạn Mạn, Mạn Mạn tốt bụng, cho tớ livestream cùng cậu với nhé?
“Tớ cũng muốn hot girl!”
Tô Mạn bị Chu Thanh Thanh phiền đến mức không chịu nổi, đồng ý cho ta trợ lý livestream của mình.
Bạn thấy sao?