Bạn Cùng Phòng Là [...] – Chương 4

Chu Thanh Thanh tránh ánh mắt tôi, nhỏ giọng :

“Trưa nay em nằm trên giường, Phương Chỉ Hủy tưởng em ngủ rồi thực ra em vẫn còn tỉnh.”

“Em thấy Phương Chỉ Hủy đi đến bàn của Tô Mạn, lén mở hộp trang sức của ấy, giấu trang sức của Tô Mạn vào giường của mình.”

Tôi như bị dội một gáo nước lạnh, trong lòng lạnh ngắt.

Tôi chợt nhớ ra, Chu Thanh Thanh từng đeo một chiếc vòng tay rất giống với vòng tay của Tô Mạn, chỉ khác màu.

Đây là vòng tay của Van Cleef & Arpels, giá gần bốn vạn.

Gia cảnh Chu Thanh Thanh bình thường, sao ta có thể mua món đồ xa xỉ đắt tiền như ?

… Là Tô Mạn tặng cho ta.

Cô ta dùng đồ xa xỉ đắt tiền để hối lộ Chu Thanh Thanh, để ta khai gian cho mình.

6.

“Báo cảnh sát đi.”

Trong cơn tức giận tột độ, tôi lại bình tĩnh lạ thường:

“Số tiền liên quan quá lớn, đây không phải chuyện nhỏ.

“Tất cả cuộc chuyện của chúng ta vừa rồi, tôi đều đã ghi âm lại.”

Tôi lấy điện thoại ra, bấm 110 trước mặt mọi người.

“Tôi đồng ý báo cảnh sát, để cảnh sát chứng minh trong sạch của tôi.”

Tôi chằm chằm vào mắt Chu Thanh Thanh, từng chữ một:

“Đến lúc đó, không chỉ đơn giản là khai gian nữa đâu.”

Chu Thanh Thanh không kìm mà run rẩy.

Tô Mạn trợn trắng mắt, nắm tay Chu Thanh Thanh:

“Đi thôi, Thanh Thanh, tối nay ở lại căn hộ của tôi. Ở cùng với loại trộm cắp này, ai biết ta còn trộm thứ gì nữa.”

Ngày hôm sau, tôi bước vào lớp, lập tức nhận ra bầu không khí khác thường.

Tôi kéo một người học khá thân: “Các cậu đang ?”

Bạn học ấp úng: “Cậu… vào xem diễn đàn trường đi.”

Tôi sửng sốt, vội vàng mở diễn đàn.

Trên trang chủ, có một bài đăng nổi bật với tiêu đề “hot”.

[Hôm qua có người trong trường trộm đồ, mọi người biết không? Hơn hai mươi vạn tiền trang sức đã bị đánh cắp!]

[Vãi, hơn hai mươi vạn?! Đủ để kết án rồi chứ?!]

[Hôm qua rầm rộ quá, trưởng khoa dẫn một đoàn người ập vào ký túc xá, bắt tại trận.]

[Tôi biết, người ăn trộm là Phương Chỉ Hủy, sinh viên năm ba khoa Công nghệ.]

[Má, mà lại là cậu ta! Ba năm nay Phương Chỉ Hủy vẫn luôn đứng nhất khối mà? Sao lại ra chuyện như ?]

[Mọi người tránh xa cậu ta ra, nhân phẩm quá tệ, cậu ta thêm một cái là thấy ghê tởm.]

Máu trong người tôi dồn hết lên đầu, trong lòng lại lạnh ngắt.

Trước khi cảnh sát điều tra ra kết quả, Tô Mạn đã dùng dư luận để vu khống tôi trước rồi!

Tôi nhắm chặt mắt, thở dài.

Sau đó, tôi đứng dậy một cách thản nhiên, lớn:

“Xin chào mọi người, tôi là Phương Chỉ Hủy.”

Cả lớp bỗng chốc im lặng.

Tôi xung quanh:

“Tôi tin mọi người đã thấy bài đăng trên diễn đàn trường.

“Tôi xin tuyên bố công khai, đây là vu khống, tôi không trộm bất cứ thứ gì.”

Tôi đưa biên lai báo án cho mọi người xem:

“Tôi đã báo cảnh sát rồi, tôi tin vào phán đoán của cảnh sát, cũng mong mọi người tin tôi.

“Chính nghĩa hay tà ác, tự khắc có kết luận.”

Ban đầu, chỉ có một, hai người ủng hộ tôi.

“Chỉ Hủy là người tốt, năm ngoái tôi bị gãy xương, Chỉ Hủy đã mang cơm cho tôi ba tháng, tôi tin cậu ấy.”

“Trước khi thi, tôi có bài nào không hiểu, Chỉ Hủy đều không giấu giếm mà hướng dẫn tôi, tôi cũng tin cậu ấy.”

Từng giọt nước nhỏ hòa vào nhau, gom lại thành đại dương.

Càng ngày càng có nhiều người lên tiếng:

“Chỉ Hủy, tôi tin cậu!”

“Chỉ Hủy là người rất tốt, tôi cũng tin cậu.”

Lúc bị người ta ghép ảnh ác ý, tôi không khóc, lúc bị tạt nước bẩn, tôi không khóc, lúc bị chỉ trỏ, tôi cũng không khóc.

Nhưng khi thấy ánh mắt tin tưởng của các học, cuối cùng tôi không kìm mà nghẹn ngào.

Tôi cúi đầu với mọi người: “Cảm ơn mọi người.”

Tô Mạn dùng thủ đoạn đê tiện, tôi sẽ dùng cách quang minh chính đại.

Tôi không sợ ta.

7.

Trưởng khoa xuất hiện trước cửa lớp:

“Em Phương Chỉ Hủy, em theo tôi vào đây một lát.”

Dưới sự tiễn đưa của mọi người, tôi và trưởng khoa đi vào phòng việc của ông.

“Ngồi đi.”

Trưởng khoa ôn tồn :

“Em là một đứa trẻ ngoan, thầy cũng tin em.

“Nhưng mà, video tuyên truyền của trường không thể đợi nữa.”

“Tiếng tăm của em vẫn chưa phục hồi hoàn toàn. Xin lỗi, không thể để em tham gia quay video tuyển sinh lần này.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...