Tôi có con đường rộng lớn bao , bao đến độ Tô Mạn không thể nào tưởng tượng .
Ở đấy, không có bất cứ gì mà giới tính, nhan sắc, màu da, kỳ thị ngôn ngữ, chỉ chuyện với nhau bằng thành tích.
"Là tôi coi thường cậu." Tô Mạn hung tợn : "Cứ đợi đấy."
4.
Những ngày tiếp theo vô cùng trôi chảy.
Tô Mạn không còn livestream, ta chỉ đăng một status:
[Huhuhu xin lỗi các , sắp cuối kỳ nên học bận quá, thật sự không có thời gian rảnh để livestream 😭😭)
Tôi cuối cùng cũng có thể học trong yên tĩnh.
Ký túc xá có ba người, cùng phòng Chu Thanh Thanh lén tìm tôi:
"Chỉ Hủy, cậu và Mạn Mạn cãi nhau à?"
Chu Thanh Thanh là người bản xứ, bình thường không ở ký túc xá, chỉ có thỉnh thoảng nghỉ buổi trưa, Tô Mạn livestream buổi tối không ảnh hưởng đến ấy.
"Chỉ là tôi với ấy có mưu cầu khác nhau thôi."
Tôi thấy vòng tay trên tay ấy, là năm chiếc cỏ bốn lá màu đỏ, tôi lịch sự khen:
"Cậu mới mua vòng à? Trông đẹp thế."
Chu Thanh Thanh gượng gạo rụt tay lại:
"Ờ, ha ha, đúng thế, tôi cũng thích lắm."
Tôi cũng không để trong lòng mấy chuyện nhỏ này, tiếp tục đi học, ăn uống, học bài, nghiên cứu.
Mãi đến một ngày trước khi quay video chiêu sinh.
Tôi ngồi trước bàn, kiểm tra bài phát biểu lần cuối.
Tôi đã sửa bản phát biểu mười ba, mười bốn lượt, cuối cùng trau chuốt thành bản hài lòng nhất.
Nghĩ đến hôm sau, trái tim tôi phấn khích đến mức đập bình bịch.
Trong video tuyên truyền chính thức của trường, sẽ vĩnh viễn lưu lại hình ảnh của tôi.
Cửa phòng ký túc chợt bị mở ra, trưởng khoa, giáo viên hướng dẫn và Tô Mạn cùng đi vào.
Chu Thanh Thanh đang chơi game cũng dừng lại.
Tôi đứng dậy: "Thầy ạ, có việc gì thế ạ?"
Trưởng khoa : "Bạn học Tô Mạn em ấy bị mất đồ."
Tô Mạn cường điệu:
"Bị trộm ạ. Dây chuyền kim cương của Harry Winston, dây chuyền của Divas' Dream, vòng tay Vintage Alhambra của Van Cleef & Arpels, giá trị tổng cộng hơn hai mươi vạn."
Tôi ù ù cạc cạc: "Bị trộm thì báo cảnh sát."
Trưởng khoa nghiêm mặt:
"Bạn học Tô Mạn mấy hôm trước có xích mích với em, đã thấy em nửa đêm lục đồ của ."
"Cho nên em ấy muốn kiểm tra đồ của em dưới sự chứng kiến của các thầy."
Tôi nhíu mày: "Tô Mạn, không nên ngậm máu phun người."
Tô Mạn khoanh tay, bỡn cợt: "Cậu chột dạ à?"
Nét mặt Chu Thanh Thanh thay đổi mấy lần, ấy cũng khuyên: "Đúng thế, Chỉ Hủy, để mọi người kiểm tra đi."
Tôi Tô Mạn một chút, lại trưởng khoa nghiêm mặt, lùi lại"
"Không việc trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa."
Tô Mạn liếc tôi một cái, kéo tủ quần áo của tôi, hất hết sạch đồ trong đó xuống đất.
Cô ta lật hết tủ quần áo và bàn học lên, quả nhiên không thấy gì.
Trưởng khoa cũng thở phào nhẹ nhõm:
"Thầy tin học Phương Chỉ Hủy không chuyện như thế. Bạn học Tô Mạn, em báo cảnh sát giúp thầy nhé?"
"Chờ chút." Tô Mạn hất cằm, nở nụ bất hảo: "Còn một chỗ chưa kiểm tra."
Tôi chợt giật mình, đột nhiên có dự cảm không ổn.
Cô ta đẩy đệm giường tôi lên.
Chỉ thấy giữa đệm giường và ván giường có mấy thứ sáng lấp lánh.
Là trang sức Tô Mạn bị mất.
5.
Tô Mạn cực kỳ đắc ý: "Quả nhiên là cậu trộm!"
"Loại nghèo kiết xác như cậu, một bộ đồ mặc hai năm còn chưa đổi, thấy đống đồ xa xỉ của tôi chẳng phải thèm muốn chết."
"Tôi rồi, tôi không trộm đồ của cậu."
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng tỉnh táo lại, vận dụng toàn bộ tế bào não:
"Cậu mất đồ trang sức lúc nào?"
"Ba ngày trước."
Tôi lấy điện thoại ra, nhanh chóng mở tài khoản mạng xã hội của ta, tìm lỗ hổng suy luận của Tô Mạn:
"Hôm qua cậu còn vừa tự sướng trên Weibo, lúc đó vẫn đeo mấy đồ này, không thể nào mất vào ba hôm trước ."
Tô Mạn lập tức đổi giọng: "Tôi nhớ lộn, là ngày hôm nay."
Tôi lập tức nắm đằng chuôi ta:
"Cả ngày hôm nay, tôi và Thanh Thanh đều ở ký túc xá, tôi trộm đồ cậu trước mắt Thanh Thanh kiểu gì?"
Mọi người đều về phía Chu Thanh Thanh.
Trưởng khoa nghiêm giọng : “Chu Thanh Thanh, em đi.”
“Em…” Chu Thanh Thanh cắn môi, giọng run rẩy: “Thưa thầy, em, em…”
Tôi ấy đầy mong đợi, đây là cơ hội duy nhất để tôi rửa sạch oan khuất.
Bạn thấy sao?