Bạn Cùng Phòng Cuồng [...] – Chương 8

8

 

Lương Tiểu xòa: "Không phải là hỏi gia đình sao, còn có thể từ đâu , chẳng phải trộm cũng chẳng phải cướp..."

 

Mặc dù đang , cơ thể Lương Tiểu theo bản năng lùi lại.

 

"Là bán thận đổi lấy."

 

Mắt Hà Thắng đỏ ngầu, đứng yên bất chằm chằm Lương Tiểu.

 

Kiếp trước tôi không hiểu tại sao Hà Thắng nhất quyết gi//ết tôi, thậm chí không tiếc hy sinh cả tương lai của mình, giờ đây tôi mới hiểu, hóa ra cả đời ta đã bị chính mình và Lương Tiểu hủy hoại.

 

Lương Tiểu đứng ngây ra, hoàn toàn không biết phản ứng thế nào. Hà Thắng hai tay kẹp chặt hai vai , ngón tay như muốn bóp nát thịt:

 

"Là tôi! Là tôi đã dùng thận đổi lấy!"

 

"Tất cả là tại cái trò thử thách vớ vẩn của , đã thử bao nhiêu lần rồi, vẫn không đủ chứng minh của tôi sao? Cô còn muốn thế nào nữa, có phải muốn mạng tôi không?"

 

Tiếng hét lớn thu hút ánh mắt của tất cả mọi người xung quanh, không ít sinh viên tụ tập lại, Lương Tiểu muốn thoát khỏi sự kìm kẹp, bất lực, chỉ có thể vào hông Hà Thắng.

 

"Xùy..." Vết mổ có vẻ nứt ra, Hà Thắng đau đớn ngồi thụp xuống, Lương Tiểu nhân cơ hội chạy thoát.

 

Cô đứng trước cửa ký túc xá, lúng túng muốn rũ bỏ quan hệ:

 

"Bạn học Hà Thắng, tôi chỉ với thôi, không ngờ lại đi bán thận! Kiếm tiền có thể từ từ, chúng ta vẫn còn trẻ mà, sao có thể nóng vội như ."

 

Vừa ánh mắt lướt qua đám đông, tôi biết ta muốn tìm tôi đỡ đạn, vội vàng lùi sâu hơn vào đám người.

 

Nghe đến từ "trẻ", Hà Thắng tức đến mức không nên lời, ngã gục xuống đất, dần mất đi ý thức, một sinh viên tinh mắt hét lên:

 

"Máu! Anh ấy đang chảy máu!"

 

Những người khác vội vàng gọi cấp cứu, luống cuống đưa Hà Thắng vào bệnh viện.

 

Về lại ký túc xá, Lương Tiểu còn run rẩy, mở điện thoại xóa hết các video, hoàn toàn không biết tôi đã đi theo ta về phòng.

 

Thấy tôi, mắt Lương Tiểu đảo một vòng: "Hứa Tuệ, cậu có thấy Hà Thắng vừa nãy không, đáng sợ quá."

 

Tôi không gì, lặng lẽ chờ ta tiếp:

 

"Cậu quan hệ tốt, hay cậu với mọi người số tiền 20 vạn đó là cậu vay tôi đi, dù sao cậu với Hà Thắng không có quan hệ gì, ta sẽ không tìm cậu tính sổ đâu."

 

Cô ta nắm lấy tay tôi: "Coi như tôi cầu xin cậu, cậu cũng thấy rồi đấy, vừa rồi ta cứ như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, tôi sợ lắm."

 

"Sợ là do tự chuốc lấy."

 

Tiểu Nguyệt không nữa, kéo mạnh tôi khỏi móng vuốt của Lương Tiểu.

 

"Cả ngày chỉ biết thử thách thử thách, bây giờ thử tới nửa cái mạng người ta rồi, tốt hơn hết nên nghĩ xem sau này sao chuộc lỗi đi."

 

Lương Tiểu lo lắng : “Chuộc lỗi gì chứ? Cũng không phải tôi bắt ta đi bán thận, là ta ngu thôi, không có tiền còn cố màu khoe khoang? Giống kiểu ta sau này bước ra xã hội cũng là số phận bị người ta lừa thôi.”

 

Vừa dứt lời, một cái tát chính xác đánh vào mặt ta.

 

“Chính con tiểu tiện nhân này xúi con trai tôi đi bán thận?”

 

 

Người tát là một bác trung niên, có vẻ là mẹ của Hà Thắng.

 

Mặt Lương Tiểu bị đánh sưng một bên, mẹ Hà Thắng vẫn chưa hết giận, túm tóc ta và tát lia lịa. Đến khi bảo vệ và giáo viên đến, hai người mới bị tách ra.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...