11
Thoáng chốc đã qua kỳ nghỉ hè, các học bắt đầu trở lại trường.
Cứ tưởng sẽ không còn gặp Lương Tiểu, không ngờ ta vẫn quay lại đi học.
Chỉ có điều vẫn sống ở ngoài trường, nghe mỗi ngày sau giờ học đều phải về chăm sóc Hà Thắng, sơ suất một chút sẽ bị mẹ con nhà họ Hà mắng chửi.
Vì đã lấy giấy đăng ký kết hôn, chỉ cần Hà Thắng không c//hế//t, cả đời này ta không thể thoát khỏi cuộc sống như .
Nhưng không còn ai dám đồng cảm với ta nữa, mọi người đều sợ dính dáng đến ta.
Sau giờ học, ai nấy đều rảo bước ra ngoài, Lương Tiểu lại gọi tôi.
Tôi không đáp, chỉ đi thẳng.
“Hứa Tuệ, xin lỗi! Tôi biết cũng quay lại rồi, đúng không?”
Bước chân tôi khựng lại, hóa ra ta cũng trọng sinh.
“Kiếp trước là tôi có lỗi với , bây giờ tôi biết mình sai rồi, tiếc là… mọi thứ đã quá muộn, tôi quay lại muộn quá, bây giờ tôi phải chuộc lỗi cho những sai lầm của mình.”
“Tôi không dám cầu mong tha thứ, chỉ mong đừng hận nữa, nếu còn kiếp sau, tôi nhất định không phạm sai lầm như thế nữa.”
Từng chữ từng câu của Lương Tiểu đều như rút hết ruột gan.
Tôi thở dài: “Biết sai là tốt, nếu có kiếp sau…”
“Kiếp sau sống cuộc đời này đi!”
Nói xong, Lương Tiểu vừa ôm bụng vừa lao thẳng vào tôi, tôi theo phản xạ né , đối diện là nụ âm hiểm của ta.
“Dựa vào đâu mà lần này có thể bình yên vô sự đứng đây, còn tôi thì phải bị mẹ con Hà Thắng dày vò, rõ ràng nên là !”
Cô ta đâm vào mép bàn, máu từ dưới chân chảy ra, ta giơ điện thoại vẫn đang kết nối cuộc gọi, dùng chút sức lực cuối cùng :
“Là Hứa Tuệ… đã gi//ết con của Hà Thắng, tên điên đó sẽ không tha cho đâu.”
Tôi bất lực chỉ lên phía trên: "Trong kỳ nghỉ hè, trường đã lắp camera ở mỗi phòng học. Và, dù có con hay không, cũng sẽ phải sống cuộc đời này cùng với Hà Thắng."
"Thêm nữa, kiếp sau cũng không thoát đâu."
Lương Tiểu không cam lòng nhắm mắt lại.
Con mất, nhà Hà càng hành hạ Lương Tiểu tàn nhẫn hơn, không cho phép rời khỏi Hà Thắng nửa bước, học hành cũng đành dở dang.
Sau khi tốt nghiệp, tôi thuận lợi trở thành sinh viên xuất sắc, vào thực tập ở một công ty lớn mà tôi mong muốn.
Trong một buổi họp lớp cờ, tôi lại nghe tin về Lương Tiểu.
Nghe quả thận còn lại của Hà Thắng cũng gặp vấn đề, nhà họ Hà không đủ tiền để chi trả chi phí điều trị cao ngất, đành mặt dày mò về tìm nhà Lương Tiểu, bắt họ trả lại tiền đã bán con .
Nhưng hai mươi vạn đó đã bị nhà họ Lương xài sạch từ lâu, nên hai nhà bàn bạc với nhau, bán ta cho một lão độc thân năm mươi tuổi.
Hà Thắng nghe thế, không biết có phải còn cảm với Lương Tiểu không, mang dao xông vào tân phòng của lão ta.
Lão ta c//hế//t rồi, Hà Thắng và cha mẹ Lương Tiểu đều bị cảnh sát bắt.
Sau đó ra sao, tôi không nghe tiếp nữa.
Vì ông trời đã cho tôi một cơ hội lại từ đầu, nên tôi không nên để bản thân bị mắc kẹt trong vũng bùn của kiếp trước nữa.
HẾT
Bạn thấy sao?