Bạn Cùng Phòng Cuồng [...] – Chương 1

Văn án

 

Bạn cùng phòng thích thử thách trai bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

 

Hẹn hò thì đến trễ ba tiếng, đợi khi trai phát điên rồi mới thảnh thơi xuất hiện.

 

Gọi video thì giả vờ ngất xỉu, chỉ để ép trai từ xa ba mươi cây số phải chạy về trong đêm.

 

Tôi khuyên ấy như không tốt, ấy lại chẳng thấy chán mà vẫn tiếp tục:

 

"Cậu là một con chó độc thân thì biết cái gì, phải mới chứng minh ấy tớ."

 

Sau này ấy nghe lời khuyên trên mạng, hỏi mượn trai tiền, trai thì túng thiếu, ấy lại hì hì :

 

"Tớ không quan tâm, không đưa tức là không tớ."

 

Cho đến khi trai đưa ấy hai mươi vạn nhuốm máu, cùng phòng hoảng sợ, chỉ vào tôi mọi thứ đều là ý của tôi.

 

Tôi bị người đàn ông mất kiểm soát siết cổ đến c//hế//t, còn ta lại thành kẻ đáng thương mọi người đồng cảm.

 

Mở mắt ra, tôi trở về ngày đầu tiên cùng phòng hẹn hò mà đến muộn.

 

1

 

Bạn cùng phòng thích thử thách trai bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.

 

Hẹn hò thì đến trễ ba tiếng, đợi khi trai phát điên rồi mới thảnh thơi xuất hiện.

 

Gọi video thì giả vờ ngất xỉu, chỉ để ép trai từ xa ba mươi cây số phải chạy về trong đêm.

 

Tôi khuyên ấy như không tốt, ấy lại chẳng thấy chán mà vẫn tiếp tục:

 

"Cậu là một con chó độc thân thì biết cái gì, phải mới chứng minh ấy tớ."

 

Sau này ấy nghe lời khuyên trên mạng, hỏi mượn trai tiền, trai thì túng thiếu, ấy lại hì hì :

 

"Tôi không quan tâm, không đưa tức là không tôi."

 

Cho đến khi trai đưa ấy hai mươi vạn nhuốm máu, cùng phòng hoảng sợ, chỉ vào tôi mọi thứ đều là ý của tôi.

 

Tôi bị người đàn ông mất kiểm soát siết cổ đến c//hế//t, còn ta lại thành kẻ đáng thương mọi người đồng cảm.

 

Mở mắt ra, tôi trở về ngày đầu tiên cùng phòng hẹn hò mà đến muộn.

 

 

Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi như thúc giục tử thần, tôi vô thức bắt máy.

 

"Hứa Tuệ, Tiểu Tiểu có ở cùng cậu không? Tớ không liên lạc với ấy, có phải đã xảy ra chuyện rồi không?"

 

Giọng quen thuộc vang lên bên tai, quanh bốn phía, tôi nhận ra mình đã quay lại cuộc bầu cử hội sinh viên của khoa.

 

Lẽ ra đến lượt trai cùng phòng là Hà Thắng lên phát biểu, người dẫn chương trình gọi mấy lần không thấy phản hồi, mọi người đều đang xì xào.

 

Tôi nhận ra mình đã trọng sinh.

 

Đang suy nghĩ cách trả lời, đầu dây bên kia càng lo lắng hơn:

 

"Cậu đi, Tiểu Tiểu không phải đã xảy ra chuyện thật chứ!"

 

Người gọi chính là Hà Thắng.

 

Sự sợ hãi trước khi c//hế//t vẫn còn hằn sâu trong tâm trí tôi, hồi lâu, tôi mới tìm lại giọng của mình:

 

"Cô ấy không ở chỗ tớ, cậu thử tìm xung quanh xem, biết đâu ấy đến trước rồi, muốn cho cậu bất ngờ."

 

Đối phương lập tức phản bác: "Nếu Tiểu Tiểu đến thì tớ sao không thấy, sao cậu có thể lạnh lùng thế, cùng phòng xảy ra chuyện mà cậu còn gở!"

 

Tôi bất lực: "Cậu chờ chút, để tớ nghĩ xem ấy có thể đi đâu."

 

Kiếp trước Hà Thắng không liên lạc với ấy, nên đặt hy vọng vào tôi.

 

Sau khi biết Lương Tiểu mất tích, tôi bỏ cả cuộc họp, đi dọc bờ sông tìm ấy suốt ba tiếng, cuối cùng thấy ấy ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt thư thái ngồi trong quán cà phê gần đó.

 

Khi biết tất cả chuyện này chỉ để thử thách Hà Thắng, tôi giận không chịu , lôi ấy đi tìm Hà Thắng rõ ràng.

 

Nhưng Lương Tiểu lại khóc lóc không chịu đi, còn cầu xin tôi đừng hủy hạnh phúc của ấy.

 

"Tớ chỉ thử thách Hà Thắng thôi, liên quan gì đến cậu?"

 

"Cậu từ nhỏ đã thuận buồm xuôi gió, sao hiểu tâm trạng của những đứa trẻ thiếu như chúng tớ, cậu biết muốn có một chân thành khó thế nào không?"

 

Tôi nhất thời mềm lòng, đồng ý với ấy, khi Hà Thắng hỏi cũng che giấu cho ấy.

 

Không ngờ lại khiến Hà Thắng nghĩ rằng tất cả là do tôi xen vào.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...