Tắt Weibo, tôi còn chưa kịp nhận ra cảm đang trào dâng trong lòng.
Thì ngay bên cạnh vang lên giọng dịu dàng, có chút trách móc của Ninh Thư Dao.
"Thật là, tôi với ấy chỉ cãi nhau nhỏ thôi, giận dỗi một chút ý mà, sao ấy lại đem chuyện của chúng tôi ra trước mặt phóng viên như thế chứ?"
Cô ấy dừng lại một chút.
"Đợi đến khi gặp mặt, tôi nhất định sẽ bắt ấy phải xin lỗi tôi đàng hoàng."
Lý Tuyết và Tống Lam cũng rất ủng hộ.
"Nếu ấy thực sự quan tâm, thì người như Chu Trạch Xuyên, với tính cách lạnh lùng như , sao có thể không giấu cảm không vui chứ?"
"Thư Dao, ấy đối xử với cậu thật tốt!"
Ninh Thư Dao kiêu hãnh ngẩng cao đầu, tự hào .
"Tất nhiên rồi, chúng tôi lớn lên cùng nhau, cảm mười mấy năm trời, đây là thứ mà những kẻ mơ mộng hão huyền không bao giờ dám ảo tưởng đến.”
"Những đứa nghèo hèn chỉ nên ở cái khu ổ chuột của mình, đừng ra ngoài tự xấu mặt mũi."
Tôi nhẹ,
"Cậu có bao giờ suy nghĩ rằng chính cậu là người bị cắm sừng không, bởi vì chính ngôi sao nổi tiếng này chủ tiếp cận tôi mà?”
"Cậu bị thần kinh à, cậu còn dám bịa đặt sao?"
Cô ấy khẩy một tiếng, tôi với ánh mắt khinh bỉ.
"Chờ A Xuyên về trường, cậu không xong với tôi đâu."
Kết quả, Chu Trạch Xuyên không thể về trường.
Do có một cơn bão mạnh mẽ ập đến, tất cả các chuyến bay và tàu cao tốc đều dừng lại.
Anh ấy chỉ có thể tạm thời ở lại với đoàn phim ở thành phố bên cạnh.
Vì trời mưa to, buổi huấn luyện của chúng tôi cũng bị tạm dừng.
Ninh Thư Dao liền tranh thủ về nhà một chuyến.
Tối đó, ấy cập nhật một trạng thái mới trên vòng bè.
Là ảnh chụp màn hình khi ấy gọi video với Chu Trạch Xuyên.
Bên dưới là dòng chữ đi kèm:
"Trời mưa rồi, cũng đã lành rồi."
Trong ảnh, Chu Trạch Xuyên mặc áo sọc màu xám nhạt, đấy là đồ ở nhà.
Trên môi nở một nụ nhẹ.
Là một dáng vẻ hoàn toàn thoải mái.
Bạn thấy sao?