Ban đầu tôi không định để ý đến ta.
Nhưng ta lại chủ chặn tôi lại,
"Cậu mau đứng lại!"
"Hứa Nhân, son môi của cậu có vấn đề gì ?”
"Tôi hỏi cậu, tại sao son môi của cậu lại bị lem?”
"Bị lem cũng có liên quan đến cậu sao."
Tôi không biểu lộ cảm gì mà ,
"Diễn tốt vai bình hoa di của cậu đi, bớt quan tâm những chuyện bao đồng lại."
Ánh mắt ta lóe lên một tia thù hận.
"Cậu không thấy bản thân rất ghê tởm sao?"
"Tôi và A Xuyên đã quen biết nhau hơn mười năm, hai bên gia đình cũng rất hài lòng với nhau, nếu không phải cậu chen vào giữa chúng tôi thì chúng tôi bây giờ đã ở bên nhau rồi!"
Tôi :
"Cậu mơ cũng hay lắm đấy, đúng là đầy mộng mơ mà.”
Đây là câu mà ta trước đây thường dùng để chế nhạo tôi.
Lúc này đây, khi tôi trả lại những điều đó ta lại nổi cơn điên, muốn lao tới đánh tôi.
Nhưng vì chiếc váy quá nặng, ta đã bị trượt chân.
Tôi né sang một bên, ta liền ngã xuống hồ.
Khi cứu lên, Ninh Thư Dao khóc như hoa lê trong mưa.
Cô ta rằng tôi và ta xảy ra cãi vã và tôi đã cố ý đẩy ta xuống nước.
Vì lúc đó vẫn chưa đến phân cảnh của chúng tôi.
Xung quanh cũng không có máy quay nào.
Cô ta bắt đầu che giấu sự thật.
Trước ống kính, ta giả vờ rơi nước mắt,
“Nhân Nhân, chúng ta là cùng phòng cơ mà…”
"Tôi biết cậu luôn để ý đến cảm giữa tôi và A Xuyên lúc nhỏ, đó nó có phải thứ mà tôi chọn đâu."
Tôi đột nhiên :
"Cậu diễn cũng hay phết đấy."
"Rốt cuộc chính ai muốn dùng vài chiếc vòng rác rưởi để mua chuộc cùng phòng thế nhỉ, bị tôi từ chối thì lại phát khùng, tức giận như kẻ điên thế.”
"Ninh Thư Dao, tung tin đồn về tôi tận một tháng mà vẫn chưa đủ cơ à?”
Bạn thấy sao?