Phải mất một lúc lâu tôi mới bình tĩnh mà lắp bắp ,
"... Anh hình như khác hơn so với trước đây rồi."
Lần trước gặp nhau, ấy rõ ràng còn rất lịch sự kiềm chế.
Không ngờ bây giờ ấy thẳng thắn thừa nhận:
"Ừm, vì lúc đó đang giả vờ đấy."
"Anh sợ em thấy mình giống như bị phạm."
"Thật ra, trước đây khi chuyện với em đó mới là cách muốn đối xử với em.”
Tim tôi đập nhanh.
Tôi hốt hoảng mà vội vàng đổi sang chủ đề khác,
"Vừa nãy quay chương trình không theo kịch bản có sao không?”
"Không sao đâu, đây chỉ là chương trình giải trí thôi, hiệu ứng chương trình mới là quan trọng nhất."
Anh ấy ,
"Em xem này, dù có ở trong huống như thực chất vẫn đang nghĩ đến em."
"Nhân Nhân, không xa vời như em nghĩ đâu."
"Em có muốn thử ở bên không? Sau đó chúng ta mới hẹn hò có không?”
Hơi thở càng gần càng trở nên nóng bỏng.
Hơi thở của ấy phả vào cổ tôi, hòa lẫn với gió tạo thành một tiết tấu cùng nhịp với nhịp tim tôi.
Tôi vào mắt ấy, nhẹ nhàng gật đầu.
"... Được."
Giây tiếp theo, ấy nắm cằm tôi, mãnh liệt hôn tôi.
Tôi bị ấy hôn đến mức chân mềm nhũn, vô thức ngã xuống.
Nhưng eo tôi bị ấy giữ lại và kéo lên.
Nụ hôn ngày càng mãnh liệt.
"Yêu nữ đại nhân."
Giọng khàn khàn ,
"Cảm ơn món quà ngài đã ban tặng, đây là phần thưởng tốt nhất dành cho một nô lệ như tôi."
Chu Trạch Xuyên mang theo manh mối rời đi.
Tiếp tục tham gia ghi hình cho phần tiếp theo.
Tôi chạy đi tìm Tiêu Tiêu, muốn nhờ ấy giúp tôi dặm lại son môi đã bị lem.
Nhưng trên đường đi, tôi đụng phải Ninh Thư Dao bên bờ hồ.
Cô ta vẫn mặc bộ váy công chúa cầu kỳ đó.
Hôm nay ta đóng vai một nàng công chúa cần giải cứu.
Bạn thấy sao?