"Hôm đó, mọi người trên xe buýt đều bị gọi đi lấy lời khai."
"Khi ra khỏi đồn cảnh sát, thấy bố mẹ của đứa trẻ đó nắm chặt tay em, cảm ơn không ngớt."
"Sau khi họ rời đi, em vẫn đứng yên đó. Rất lâu sau, mới dùng bàn tay vừa nắm lấy nhẹ nhàng ôm lấy chính mình."
Chu Trạch Xuyên :
"Trong khoảnh khắc đó, đã biết phải thế nào để thể hiện vai diễn này rồi."
"Mỗi người đều là duy nhất."
"Anh là một diễn viên, thứ diễn không phải là một lâu đài trên không mà là lấy từ cuộc sống của những người bình thường."
"Chính vì hầu hết thời gian trời đều mưa, đường xá lầy lội, mới cho những khoảnh khắc tỏa sáng càng thêm rực rỡ."
Sau khi xong những lời này, Chu Trạch Xuyên không cầu tôi trả lời ngay lập tức.
Anh đưa tôi từ phòng y tế của trường đến dưới ký túc xá, rồi đưa cho tôi một hộp sữa bò.
"Nóng đấy, em uống xong thì nhớ đi ngủ sớm nhé."
Gió đêm khiến cho giọng trở nên vô cùng dịu dàng.
"Anh phải đi rồi, chuyến bay lúc nửa đêm, ngày mai còn phải tham gia một chương trình phát sóng trưc tiếp."
Tôi gật đầu, tiễn đến chiếc xe gần đó.
Chu Trạch Xuyên mở cửa xe, chuẩn bị bước vào.
Anh ngừng lại một chút, rồi ngẩng đầu tôi thêm lần nữa.
"À đúng rồi, em có thể kéo ra khỏi danh sách đen trước không?"
Mặt tôi tức khắc đỏ lên.
Cả dái tai cũng nóng bừng.
Sau khi trở về phòng ký túc, tôi lấy điện thoại và kéo ra khỏi danh sách đen.
Đang do dự không biết có nên gửi một biểu tượng cảm để báo cho biết hay không.
Đột nhiên giọng sắc bén của Ninh Thư Dao vang lên từ phía sau:
"Hứa Nhân, có phải cậu đang rất đắc ý đúng không?"
Tôi quay đầu, thấy ta tôi với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
"Có phải cậu đã gì đó với Chu Trạch Xuyên để ấy cố ra chuyện này trước mặt mọi người, khiến tôi mất mặt có phải không?"
Tôi xoay xoay điện thoại, nhướng mày ta:
"Không phải cậu ấy là thanh mai trúc mã của cậu sao? Làm sao tôi có thể với ấy chứ?"
Sắc mặt Ninh Thư Dao bỗng chốc cứng đờ, không nên lời.
Bạn thấy sao?