Bạn Cùng Phòng Bảo [...] – Chương 18

Hôm đó, sau khi cãi nhau một trận to với đạo diễn, Chu Trạch Xuyên đeo khẩu trang và lấy mũ che kín mặt.

Anh lên một chiếc xe buýt cũ kỹ.

Anh không biết mình sẽ đi đâu về đâu.

Nhưng trên xe buýt, gặp một mặc đồng phục học sinh.

Tóc ấy rối tung, mắt hơi đỏ, có vẻ như đang trên đường về nhà sau khi tan học.

Một tay nắm lấy tay cầm, tay kia ôm chặt một đống bài thi dày cộp, lại bị một đứa trẻ bên cạnh vừa khóc vừa vẫy tay rơi xuống đất.

"Đó là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

"Anh thấy em không vui, lườm đứa trẻ đó một cái, lúc đó em trông có vẻ muốn mắng nó lắm không dám."

"Kết quả là xe buýt đột ngột phanh gấp, đứa trẻ đó ngã khỏi vòng tay của người phụ nữ kia. Em liền trợn tròn mắt, nghiêm giọng hỏi người phụ nữ đó “Đây có phải là con của không?”.”

"Đồng bọn của người phụ nữ kia từ sau tiến lên, cảnh cáo em đừng bậy, em vẫn dũng cảm báo cảnh sát."

Chuyện sau đó, không cần , tôi cũng nhớ ra rồi.

Xe buýt dừng giữa đường, cảnh sát nhanh chóng đến.

Xác nhận rằng đó thực sự là bọn buôn người đang giả danh thành một cặp vợ chồng.

Tại đồn cảnh sát, họ hỏi tôi:

"Em mới học cấp hai đúng không, sao em lại có thể nhận ra điều bất thường?"

Tôi mím môi:

"...Khi một đứa trẻ thương cha mẹ, lúc xe phanh gấp sẽ ôm chặt lấy cha mẹ chúng, không để bọn họ ngã ra ngoài."

Từ khi tôi còn nhỏ, bố mẹ tôi đã luôn cãi nhau.

Cuối cùng, bố mẹ tôi đã ly hôn khi tôi lên bảy.

Sau đó, họ nhanh chóng đã có gia đình mới.

Và tôi bị đẩy qua đẩy lại giữa hai nhà như một quả bóng.

Tôi ở với nhà này vài năm, rồi lại ở với nhà kia vài năm.

Tôi đã thấy mẹ tôi dịu dàng dỗ dành em , và cũng đã tận mắt chứng kiến bố tôi ôm em trai tôi như thế nào.

Những điều đó, tôi chưa bao giờ có .

Tôi thực sự ghen tị với em trai và em .

Nhưng tôi cũng chưa bao giờ oán trách họ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...