Trên sân khấu, giọng Chu Trạch Xuyên có chút thất vọng.
"Không sao, nếu em không chịu lên đây, sẽ xuống tìm em."
"…Không cần đâu, cảm ơn."
Giọng tôi yếu ớt, lẫn vào tiếng ồn ào của đám đông.
Ngoài tôi ra, không ai có thể nghe thấy.
Tôi cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu do cơn sốt ra, cúi đầu định rời đi.
Nhưng ngay lúc đó, cơn chóng mặt ập đến, tôi lảo đảo, ngã quỵ xuống sân chạy màu đỏ thẫm.
…Không có gì xấu hổ hơn thế này.
Từ xa, giọng Chu Trạch Xuyên lo lắng hoảng loạn vang lên.
“Nhân Nhân!"
Trước khi mất đi ý thức, trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ cuối cùng.
Anh ấy là ngôi sao nổi tiếng.
Chính là người bình thường như tôi mãi mãi không thể với tới.
Tôi tỉnh lại trong phòng y tế của trường.
Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi tôi.
Tôi khẽ cử , tay chợt có một cảm giác đau nhói.
"Hứa Nhân, em tỉnh rồi à."
Bác sĩ đi đến, cúi đầu đo nhiệt độ cho tôi, sau đó điều chỉnh tốc độ truyền dịch chậm hơn một chút.
"Em đã hạ sốt rồi, cơ thể không có gì đáng ngại, truyền nốt chai này em có thể về.”
Sau khi bác sĩ rời đi, Chu Trạch Xuyên, người đang đứng bên cạnh cửa sổ, quay đầu tôi.
"Nhân Nhân."
Anh , "Ngay cả tội phạm bị tuyên án t-ử h-ì-nh cũng có quyền kháng cáo, xin em hãy cho một cơ hội để giải thích."
"Em từ chối."
Tôi nằm trong chăn, cảm giác vẫn còn hơi chóng mặt, nhẹ nhàng lên tiếng,
"Chu Trạch Xuyên, là một ngôi sao nổi tiếng, em chỉ là một người bình thường, chúng ta không hợp nhau đâu."
"May mà chúng ta chỉ đương trên mạng ba tháng, giờ dừng lại vẫn còn kịp đấy.”
Lông mi khẽ run lên, giọng trầm xuống,
“Vậy em nghĩ ai mới là người phù hợp với ?"
"Anh và Ninh Thư Dao rất xứng đôi mà—"
Lời chưa kịp hết, đã ngắt lời.
"Nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ thích ta."
Chu Trạch Xuyên nhấn mạnh giọng .
Bạn thấy sao?