Ngay lập tức, Chu Trạch Xuyên ngẩng đầu lên.
Ánh mắt thẳng về phía tôi.
Một tia sáng theo ánh mắt rọi tới, chiếu thẳng vị trí của tôi và Ninh Thư Dao bên cạnh.
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán.
"Aaa chuyện gì thế này? Tôi có phải sắp chứng kiến một câu chuyện ngọt ngào không?!"
"Cứu tôi cứu tôi, ấy thực sự rất Ninh Thư Dao."
"Hứa Nhân ngồi ở đó mà không cảm thấy xấu hổ à? Có lẽ Ninh Thư Dao đã phàn nàn với Chu Trạch Xuyên về cái ảo tưởng của ta rồi, mất mặt quá đi."
"Nhưng tại sao tôi cảm thấy nét mặt của Ninh Thư Dao lại không vui vẻ như ?"
"Hay tôi có lẽ điên rồi... sao tôi lại nghĩ Chu Trạch Xuyên đang tìm Hứa Nhân chứ..."
Tôi hít một hơi thật sâu, đứng dậy, định quay người bỏ đi.
Nhưng từ trên sân khấu, giọng của Chu Trạch Xuyên vang lên, qua micro và hệ thống âm thanh, từng cảm rõ ràng lọt vào tai tôi.
"Em đang định đi đâu?"
Tôi cứng đờ tại chỗ.
Anh lại hỏi,
"Hứa Nhân, em định đi đâu ?"
Trong khoảnh khắc im lặng, cả sân trường bùng nổ.
"Không phải chứ? Tôi không nghe lầm chứ? Chu Trạch Xuyên vừa gọi tên ai ?!"
"Quao, quao, ấy không phải là trai của Ninh Thư Dao sao? Tại sao lại gọi tên Hứa Nhân thế?"
"Đừng vội, ấy mới chỉ gọi tên thôi mà, chưa chắc là tỏ đâu. Lỡ đâu ấy chỉ muốn giúp Ninh Thư Dao xả giận thì sao?"
Chưa dứt lời, trên sân khấu Chu Trạch Xuyên lại tiếp.
"Anh đã chơi bản nhạc em thích nhất rồi. Em có thể quay lại một lần không?"
Câu này, có thể coi là một lời tỏ công khai.
Tôi vô thức liếc Ninh Thư Dao.
Cô ấy ngồi yên, khuôn mặt tái nhợt, đối diện với những ánh mắt đến từ bốn phía khác nhau.
Vẻ mặt của ấy khó coi đến cực điểm.
"Eh, khoan, khoan, khoan. Đây là cái tiết m-á-u ch-ó gì ?"
"Ồ ồ, hóa ra người ảo tưởng về Chu Trạch Xuyên là Ninh Thư Dao mới đúng, tại sao ta lại cố khiến mọi người hiểu lầm Hứa Nhân thế?”
"Nhưng hôm đó Chu Trạch Xuyên rõ ràng đã mời toàn bộ tân sinh viên uống nước vì ấy kia mà."
"Có khả năng thật sự là ấy vì Hứa Nhân không?"
Bạn thấy sao?