Bản Chất Của Ngoại [...] – Chương 9

Vừa xem tin nhắn xong, điện thoại liền reo lên."Ôi trời, cậu cứ gặp đi mà, đâu thể vì tên tra nam đó mà cả đời cậu ở chứ."Tôi xoa xoa mi tâm, "Cậu lo cho bản thân cậu đi...""Tớ không quan tâm!" Quả Quả ranh mãnh, "Chờ xem kịch hay nhé."Xử lý xong công việc, xuống lầu về nhà, tôi mới biết, kịch hay là gì."Quả Quả tuyển chọn" mặc áo khoác dài đứng dưới lầu, giống hệt trong ảnh, cao ráo đẹp trai.Thấy tôi, ta sải bước tiến lên, trực tiếp chiếm vị trí "người theo đuôi" của Phó Duẫn."Chị, hôm nay em đưa chị về nhà."Mặt Phó Duẫn sa sầm như đã c.h.ế.t tám trăm năm, lông mày nhíu chặt, "A Âm, về nhà với ."Tôi nghiêng đầu, quả nhiên thấy vài người đang ngồi xổm bên bồn hoa.Giả vờ vô đi ngang qua, thực chất điện thoại trên tay tôi vẫn không rời khỏi tầm mắt.Mỉm , tôi tự nhiên đưa tay khoác lấy "Quả Quả tuyển chọn".Sắc mặt Phó Duẫn trong nháy mắt trở nên tái nhợt."Quả Quả tuyển chọn" mỉm với ta, "Anh chồng cũ, bọn em đi trước nhé."Anh ta tự nhiên khoác tay lên vai tôi, sau khi lên xe rời khỏi tầm mắt của Phó Duẫn, mới luyến tiếc buông xuống.Ảnh trên mạng đã cập nhật, tiêu đề là "Chồng cũ và người mới chạm mặt".Quả Quả liên tục với tôi bức ảnh trông thật xứng đôi, tuy ta nhỏ hơn tôi sáu tuổi, cùng là người trong một giới, vừa du học từ nước ngoài về, cũng có nhiều chủ đề chung.Tôi trả lời ấy, 【Cậu tưởng đang chọn giống đực à?】"Chị.""Quả Quả tuyển chọn" nghiêng đầu tôi, "Chị có thể cân nhắc em.""Thêm WeChat của em đi."Anh ta ngạc nhiên một chút, ánh mắt tràn ngập niềm vui, sau khi chấp nhận lời mời kết , tôi chuyển khoản 50 nghìn tệ."Coi như tiền thù lao diễn xuất hôm nay."Tôi biết, Quả Quả lo lắng cho tôi, hy vọng tôi có thể bước ra khỏi quá khứ với Phó Duẫn bằng một mối mới.Nhưng tôi thật sự không yếu đuối như ấy nghĩ.Lê Âm tôi, thì cũng buông bỏ .14Sau khi "Quả Quả tuyển chọn" xuất hiện, tôi đã không gặp lại Phó Duẫn trong một khoảng thời gian dài.Nghĩ rằng mối này cuối cùng đã chấm dứt, không còn bị ràng buộc nữa, cả người tôi bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.Nhưng một hashtag hot search đã nhanh chóng vỡ sự yên bình.Một người thích mạo hiểm đã đăng một video, trong video, một người bất chấp tuyết rơi dày, phớt lờ lời khuyên can, một mình leo lên núi một cách khó nhọc.Có người nhận ra, người đó là Phó Duẫn.Thời gian bài đăng cuối cùng trên mạng xã hội của ta cũng trùng khớp.(Phó Duẫn của Lê Âm): 【Muốn cầu xin một năm mới có em.】Theo lời người thích mạo hiểm, Phó Duẫn nhất quyết muốn lên núi, lại không xuống núi đúng giờ hẹn.Họ đã thông báo cho đội cứu hộ, tìm kiếm cả ngày trời, vẫn chưa tìm thấy ta.Cư dân mạng xôn xao bàn tán.Tôi và Trịnh Vy Vân lại một lần nữa bị gắn liền với nhau trên hot search, bình luận sôi nổi thảo luận "em" trong lời của Phó Duẫn là ai.【Bạch nguyệt quang hay nốt chu sa?】【Nực không? Trịnh Vy Vân là nốt chu sa cái nỗi gì?】【Lê Âm chia tay dứt khoát lắm, Trịnh tiểu tam bị đá rồi chứ gì? Những gia đình hào môn như họ, không môn đăng hộ đối sao kết hôn , thật sự tưởng ngủ vài lần là có thể vượt qua rào cản giai cấp à?】Bên dưới còn có người đăng ảnh, trong ảnh Trịnh Vy Vân mặt mày vàng vọt, tiều tụy.Người đăng ảnh , đây là ảnh ta chụp ở quê ta.Sau khi chuyện ngoại của Phó Duẫn bị phanh phui, Trịnh Vy Vân lập tức bị đuổi việc.Sự việc ồn ào quá lớn, ta trở thành con chuột chạy qua đường ai cũng muốn đánh, ra ngoài cũng sợ bị đánh, bất đắc dĩ phải trở về quê.Nhưng bây giờ mạng internet quá phát triển, ở quê cũng không phải không có người trẻ.Chuyện Trịnh Vy Vân vong ân bội nghĩa cướp chồng của người khác đã lan truyền khắp làng, ai cũng mắng ta là đồ ăn cháo đá bát.Em trai ta cũng đã lớn, đến tuổi lấy vợ.Ông nội trọng nam khinh nữ như mọi khi, đi khắp nơi tìm người mai mối với những người đàn ông bốn năm mươi tuổi, muốn dựa vào tiền sính lễ của Trịnh Vy Vân để mở đường cho em trai ta.Trịnh Vy Vân vừa khóc vừa gọi điện cho tôi."Chị, em sai rồi, chị giúp em thêm lần nữa đi..."Tôi cầm điện thoại, nghe ta khóc lóc kể lể, im lặng hồi lâu."Thật ra chị rất thất vọng về em.""Tám năm rồi, em vẫn không biết cách tự cứu lấy mình.""Có lẽ..." Tôi ngừng lại một chút, "Đây chính là số phận của em."...Ngày thứ tư đội cứu hộ lên núi, cuối cùng cũng tìm thấy Phó Duẫn.Dây xích trơn trượt, lại không có đồng đội, ta đã ngã xuống vực, chính lớp tuyết dày đã cứu mạng ta.Tuy nhặt lại mạng sống, việc sinh tồn trong thời tiết lạnh giá suốt năm ngày đã khiến ta mắc bệnh mãn tính.Hơn nữa, do va vào đá khi rơi xuống, không xử lý kịp thời, chân bị thương của ta sẽ không bao giờ đi lại bình thường nữa.Sau khi cứu sống, việc đầu tiên Phó Duẫn là gọi điện cho tôi.Giọng ở đầu dây bên kia khàn đặc, giống như một ông lão sắp chết."A Âm, em sẽ không bao giờ tha thứ cho nữa phải không?"Thấy tôi không gì, ta gần như van xin, "Nói chuyện với đi, A Âm, rất nhớ em."Tôi ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ, ở nơi nào đó không biết, pháo hoa đang b.ắ.n lên.Chiếc váy trắng đính kim cương lấp lánh dưới ánh đèn, thảm đỏ trong sảnh vẫn chưa dọn đi, Trịnh Vy Vân xách váy chạy đến, giống như dâu đến muộn.Sau khi màn "pháo hoa" rực rỡ qua đi, bầu trời lại trở về với bóng tối.Nhưng chỉ vài tiếng nữa thôi, ánh mặt trời sẽ lại mọc lên, trời sẽ sáng."Cuộc sống của ai cũng không nhất thiết phải có một người khác, thiếu ai thì thế giới vẫn cứ quay.""Phó Duẫn, đây là câu trả lời của tôi."Sau đó, Phó Duẫn không gì nữa.Một lúc lâu sau, lâu đến mức tôi quên mất mình vẫn đang nghe điện thoại, đầu dây bên kia mới trả lời một chữ "Được".Tút tút vài tiếng, điện thoại bị ngắt.Ngón tay tôi cũng vừa gõ xong dấu chấm cuối cùng của tài liệu.Kết thúc dự án.Cũng kết thúc mười năm đã qua.Hết truyện. 

 

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...