“Sau khi dự án hoàn thành, có thể thông báo với giới truyền thông hủy hôn lễ rồi.”“Chú dì bên đó sẽ chuyện, nếu có vấn đề gì, cứ bảo họ gọi điện cho em cũng .”“Đừng ôm em như nữa, quan hệ của chúng ta bây giờ, không thích hợp.”Tôi mỉm đẩy Phó Duẫn ra, cánh tay ta cứng như sắt, siết chặt đến mức tôi thấy đau.“A Âm?” Giọng ta có chút run rẩy hiếm thấy, “Tại sao?”Tôi im lặng một lúc lâu.Tôi cũng muốn hỏi tại sao.Tại sao đôi bông tai đó không hợp với tôi, mà lại hợp với Trịnh Vy Vân?Tại sao rõ ràng ta chăm sóc Trịnh Vy Vân là vì ai cả đường đi lối về, cuối cùng lại bỏ đường đi lối về, chọn con quạ kia?Tại sao chúng tôi sáu năm bên nhau, từ ngây ngô đến trưởng thành, mà bốn năm sau ta lại người khác?Tại sao ta lại tự tay xóa nhòa ranh giới, ngầm cho phép người thứ ba vượt quá giới hạn?
Tôi khuôn mặt đã suốt mười năm này, kìm nén vô số cảm muốn bùng nổ ngay lập tức, chỉ hỏi một câu.“Tối hôm kỷ niệm mười năm, đi gặp ai?”Phó Duẫn sững sờ, ta há hốc mồm, một lúc lâu sau vẫn không nên lời.Tôi quay đầu muốn đi, một bàn tay giữ chặt lấy tôi.“A Âm, hôm đó Vi Vi bị thương, chỉ đến xem ấy…”“Anh đi xem ta, tại sao lại là đi công ty?”“Anh đi xem ta, tại sao phải giấu em? Phó Duẫn, đừng quên, em mới là người tài trợ cho Trịnh Vy Vân.”Tôi đưa tay ra, từng ngón tay một gỡ tay ta ra.“Đừng giả vờ em nữa.”“Tình của quá rẻ mạt, em là tiểu thư nhà giàu, em không cần.”Mắt Phó Duẫn đỏ ngầu.Anh ta gần như thô bạo ghì tôi xuống ghế sofa, như một con thú hoang đang nổi điên.“Rẻ mạt?”“Lê Âm, tại sao em có thể bình tĩnh như ? Bao nhiêu năm nay, rốt cuộc em coi là cái gì?”“Ở bên , chỉ là vì muốn trả lại cái mạng đó.”“Em chưa từng .”Lời của Phó Duẫn lập tức kéo tôi về ngày tuyết rơi dày đặc năm đó.Cho đến khi tốt nghiệp cấp 3, tôi vẫn không đồng ý lời theo đuổi của Phó Duẫn. Tôi trời sinh thích mạo hiểm, ghét bị ràng buộc, kể cả cũng .Vừa tốt nghiệp, tôi đã quyết định sẽ đi leo một ngọn núi nổi tiếng hiểm trở, trước khi khởi hành, còn ký thỏa thuận miễn trừ trách nhiệm với công ty du lịch.Lúc đó thật sự còn trẻ, không coi mạng sống ra gì.Ban đầu chỉ là một cuộc phiêu lưu một mình, không ngờ Phó Duẫn cũng lén lút đi theo.“Phó Duẫn, bị thiếu dây thần kinh à? Đây là chuyện có thể mất mạng đấy.”Lúc đó tôi mắng ta ngốc, Phó Duẫn chỉ cẩn thận nắm lấy tay tôi.“Lê Âm, em không sợ, cũng không sợ.”…Tôi đúng là miệng quạ đen.Tuyết rơi dày đặc khiến núi bị phong tỏa, dây xích trơn trượt, tôi thật sự suýt nữa ngã xuống núi, c.h.ế.t ngay tại chỗ.Là Phó Duẫn đã liều mạng giữ tôi lại, tuyết rơi đầy người ta, lông mày, lông mi đều đóng đầy băng tuyết.Anh ta sợ tay trơn sẽ buông tôi ra, nên không dám nhúc nhích.Kiên trì gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi đội cứu hộ từ bên ngoài.Sau này tôi mới biết, tay của Phó Duẫn bị trật khớp, ta cắn răng chịu đựng, không hề kêu ca một tiếng.Sau đó, chúng tôi trở về nhà, tôi trở thành của ta.Từ sau lần đó, tôi từ bỏ mạo hiểm, không còn tham gia bất kỳ hoạt nào liên quan nữa.Phó Duẫn sao tôi lại nhát gan như .Tôi không cho ta biết, tôi không phải nhát gan, chỉ là, sợ nếu lại xảy ra tai nạn một lần nữa, sau này sẽ không còn gặp ta nữa.Nhưng mà, hình như cũng là một cuộc phiêu lưu.Mười năm trước Phó Duẫn bất chấp tất cả lao vào, mười năm sau, người ở lại lại là tôi.Ký ức ùa về như thác lũ, sự bình tĩnh giả tạo của tôi sắp sụp đổ.Nhắm mắt lại, siết chặt lòng bàn tay.“Yêu hay không tạm thời không , Phó Duẫn, chúng ta đều là người trưởng thành rồi.”“Không đến mức chia tay là phải sống c.h.ế.t chứ?”Khi ra những lời này, giọng tôi thậm chí còn mang theo ý .Đang cái gì, tôi cũng không biết.Tôi chỉ biết, người trước mắt đã không còn là người năm xưa nữa.Chàng trai đã bất chấp tất cả để ở bên tôi trong cơn mưa tuyết năm ấy, đã không còn nữa.Phó Duẫn không đồng ý chia tay.Nhưng vô ích.Bắt đầu một mối quan hệ, cần hai người đồng ý, kết thúc một mối quan hệ, chỉ cần một người là đủ.
Bạn thấy sao?