Khi tôi về đến thành phố A, Trịnh Vy Vân đã tìm đến tôi trước cả Phó Duẫn.“Chị.” Cô ta chạy đến, nắm lấy cánh tay tôi.“Mấy hôm nay chị đi đâu , Phó Duẫn tìm chị không , sắp phát điên rồi.”Trịnh Vy Vân thấp hơn tôi một chút, khi ngẩng đầu tôi, đôi mắt tròn càng tỏ vẻ ngây thơ vô tội. Cùng với vẻ mặt đáng thương y hệt như tám năm trước, lần đầu tiên tôi gặp ta.Lúc đó, Trịnh Vy Vân gầy đến trơ xương, tóc vàng hoe xơ xác. Ông nội ở nhà không cho ta đi học, bắt ta đi kiếm tiền nuôi em trai. Đứa trẻ nhỏ xíu việc nhà một cách thuần thục, biết tôi đến để hỗ trợ học sinh nghèo, cũng không dám đến gần, mà nhường hết mọi thứ tốt đẹp cho em trai.Tranh thủ lúc ông nội ta không có ở nhà, tôi tìm đến chỗ ta đang nhóm lửa bên bếp lò. Tôi hỏi ta có muốn đi học không, có muốn rời khỏi vùng núi này không.Trong mắt Trịnh Vy Vân toàn là sự bối rối, vừa mừng vừa sợ, ngón tay xoắn lấy vạt áo, rụt rè tôi. Giống hệt một chó nhỏ bị bỏ rơi, đang mong chờ cứu giúp.Tôi ngồi xổm xuống ôm ta, với ta, chỉ cần ta muốn, tôi có thể đưa ta đi. Cô ta nắm lấy tay áo tôi, như thể tìm sự cứu rỗi duy nhất. Gọi tôi một tiếng “chị”.Rồi cứ thế gọi, suốt tám năm trời.Trước đây, chỉ cần ta gọi tôi như , dù tôi có giận đến thế nào cũng sẽ mềm lòng. Nhưng bây giờ, tiếng “chị” này, chỉ khiến tôi thấy dạ dày cuộn lên dữ dội.“Anh ta tìm tôi không , chẳng phải nên vui mừng sao?” Tôi gạt tay Trịnh Vy Vân ra, “Chẳng phải đang rất tận hưởng sao?”Mấy ngày tôi đi du lịch cố gắng thư giãn, dòng trạng thái của ta trên mạng xã hội chưa bao giờ ngưng.[Giá mà khoảng thời gian này có thể kéo dài thêm một chút.][Thật hy vọng mặt trăng mãi mãi thuộc về em.]Trịnh Vy Vân sững người, vẻ mặt ngây thơ dần biến mất, thay vào đó là dáng vẻ như trút gánh nặng. Cô ta như đã hạ quyết tâm, lùi lại một bước.“Chị Lê Âm, bao nhiêu năm nay, em thật sự rất cảm ơn chị đã giúp đỡ em.”“Trước đây em đã , đợi em lớn lên, nhất định sẽ báo đáp chị.”“Nhưng chị cái gì cũng có, em lớn lên rồi, ngoài sự bố thí của chị, vẫn chẳng có gì cả.”“Em nợ chị rất nhiều thứ, những gì chị cho em, em có thể từ từ trả lại, những thứ tạm thời chưa trả , em có thể đi , trả chị cả đời, chị muốn lấy lại cái gì cũng .”“Nhưng Phó Duẫn, ấy là một con người, ấy không thuộc về chị, ấy thuộc về người ấy .”“Bây giờ ấy em.”Khi Trịnh Vy Vân Phó Duẫn ta, không hề có chút do dự nào. So với lúc ta chấp nhận sự giúp đỡ của tôi, ta lúc này can đảm hơn gấp vạn lần.Thì ra con người ta có thể trơ trẽn đến mức này.Đến tận bây giờ, Trịnh Vy Vân vẫn cho rằng những gì ta nợ tôi, vẫn chỉ là sự giúp đỡ của tôi ngày trước, cùng với những túi xách, quần áo và đồ xa xỉ tôi tặng ta. Cô ta chưa bao giờ biết, thứ quý giá nhất mà ta từng nhận , là tấm lòng chân thành không màng báo đáp của tôi khi giúp đỡ ta.“Phó Duẫn ?” Tôi khẩy một tiếng, “Yêu đến mức nào?”Sắc mặt Trịnh Vy Vân bỗng trắng bệch.Lý do ta đến tìm tôi một mình, là vì trong lòng rất rõ ràng, nếu tôi không chủ rời đi, Phó Duẫn tuyệt đối không thể buông tay tôi. Nếu không, ta cũng sẽ không vội vàng muốn đính hôn với tôi ngay khi tôi vừa về nước.Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.Khi thấy tôi, Phó Duẫn gần như lao thẳng đến. Anh ta suýt chút nữa bị xe cộ qua lại đụng phải, bước chân vẫn không hề dừng lại, băng qua đường, dừng lại trước mặt tôi. Ôm chặt lấy tôi.“Em đi đâu , tại sao không nghe điện thoại của ?”“Nhà trống không, họ em muốn bán nó đi, tại sao?”“A Âm, em sao ?”Mắt Phó Duẫn đỏ hoe, ta cúi đầu, thấy tôi ăn mặc mỏng manh, liền cởi cúc áo khoác của mình. Cẩn thận, bọc tôi vào trong lòng.Trịnh Vy Vân vẫn luôn đứng bên cạnh tôi, ta dường như không thấy ta.Môi ta trắng bệch như tờ giấy, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, giọng run rẩy.“Anh Phó Duẫn…”Phó Duẫn như không nghe thấy, thậm chí không quay đầu lại.Anh ta xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của tôi, giọng tha thiết.“Bên ngoài lạnh quá, A Âm, em sẽ bị cảm đấy.”“Chúng ta về nhà, về nhà nhé?”Phó Duẫn đã mua lại căn nhà.Tất cả những thứ tôi vứt bỏ trước khi đi, đều khôi phục nguyên trạng chỉ trong vài ngày.Cứ như thể tôi chưa từng rời đi, tôi và ta vẫn như xưa.Sao có thể như .Chiếc cốc vỡ, dù có bỏ bao nhiêu công sức dán lại, vết nứt vẫn còn đó.
Bạn thấy sao?