Bản Chất Của Ngoại [...] – Chương 4

6.Tôi có rất nhiều bất sản ở thành phố A, nơi thường trú, chỉ có căn nhà kết hôn với Phó Duẫn.Đặt hai vé máy bay, sáng hôm đó, tôi kéo Quả Quả đi du lịch cùng."Này Lê Âm, phú bà, sao lại nhớ đến tớ thế?""Không phải nên tìm chồng quý của cậu đi hưởng tuần trăng mật sao?"Bốn năm trước, cả tôi và Quả Quả đều chọn đi du học, ở hai quốc gia khác nhau.Tính ra, chúng tôi đã lâu rồi không gặp nhau riêng."Không còn chồng chưa cưới nữa rồi.""Chậc..." Quả Quả nhướn mày, "Cũng đúng, có thể gọi là chồng rồi.""Phó Duẫn ngoại .""Chậc, hai người, hả?"Quả Quả mất một lúc lâu mới phản ứng lại , buột miệng ,"Không thể nào! Xác suất đàn ông trên thế giới c.h.ế.t hết còn cao hơn xác suất Phó Duẫn ngoại ..."Không trách Quả Quả nghĩ .Quá khứ của tôi và Phó Duẫn, thật sự quá giống truyện cổ tích.Thời cấp ba, chúng tôi đều là nhân vật nổi tiếng của trường, danh tiếng thì hoàn toàn trái ngược.Phó Duẫn học giỏi, tính điềm đạm, lại sở hữu vẻ ngoài chuẩn soái ca học đường ấm áp.Là khách quen trên tường tỏ , ngăn kéo thường xuyên bị thư nhét đầy, kiểu bạch nguyệt quang thời học sinh.Còn tôi, là nàng tiểu thư nhà giàu phóng túng, khi trường quy định buộc tóc để lộ trán, tôi lại uốn tóc xoăn bồng bềnh, bị phòng giáo dục mời lên việc vô số lần, là học sinh cá biệt.Không ai nghĩ tôi và Phó Duẫn xứng đôi.Ngay cả bản thân tôi cũng chưa từng nghĩ, Phó Duẫn sẽ công khai theo đuổi tôi.Vì thường xuyên chờ tôi tan học, lại còn chủ xin chuyển lớp, Phó Duẫn bị giáo viên gọi lên văn phòng rất nhiều lần.Tôi bị sự kiên trì của ta chọc , châm điếu thuốc phả khói vào mặt ta."Bạn học Phó, cậu bị hâm à? Với lại, tớ cũng không thích kiểu người như cậu.""Cậu thích kiểu người như nào?"Tôi trêu ta, "Hút thuốc, uống rượu, đánh nhau cái gì cũng giỏi, dù sao cũng không phải kiểu người như cậu."Phó Duẫn tôi, im lặng một hồi lâu.Rồi rút một điếu thuốc từ túi tôi, mím môi tiến lại gần tôi.Dùng tàn thuốc của tôi, châm lửa cho điếu thuốc của ta.Anh ta không biết hút thuốc, bị sặc đến ho sù sụ, ảnh chụp còn bị chụp lén, đăng lên diễn đàn trường.Ai cũng ta điên rồi, tôi cũng nghĩ .Sau đó, tôi cãi nhau với người ta, bị đối phương đổi trắng thay đen thành bắt nạt học đường.Cô yếu đuối đáng thương đứng trong văn phòng khóc lóc thảm thiết, tôi khoanh tay chắc như đinh đóng cột là sẽ không xin lỗi.Sự việc trở nên ầm ĩ, nhà trường đã phê bình tôi trước toàn thể học sinh và giáo viên trong buổi chào cờ, khi nhắc đến tên tôi, Phó Duẫn bước lên bục phát biểu."Vui lòng đưa ra bằng chứng."Mọi người xôn xao, Phó Duẫn lặp lại một cách rõ ràng rành mạch."Vui lòng đưa ra bằng chứng chứng minh học Lê Âm bắt nạt người khác.""Nếu không, các người chính là vu khống, và mỗi người lan truyền chuyện này, đều là đồng lõa."Lúc đó tôi quá kiêu ngạo, căn bản không quan tâm người khác tôi như thế nào.Khoảnh khắc Phó Duẫn đứng dậy từ giữa đám đông bước lên sân khấu, tôi bỗng cảm thấy, một người tin tưởng tuyệt đối, là một điều thật tốt đẹp. Tôi cắt tóc, cai thuốc, không còn ngủ gật trong lớp nữa. Nhưng vẫn không đồng ý lời theo đuổi của Phó Duẫn. Thế từ hôm đó, trên diễn đàn trường và tường tỏ , tên của chúng tôi luôn xuất hiện cạnh nhau. Cho đến tận bây giờ, trong top 10 cặp đôi nổi tiếng nhất trường Minh Đức, tôi và Phó Duẫn vẫn đứng đầu.…Dù đeo kính râm, tôi vẫn thấy ánh nắng chói chang đến nhức mắt. Điện thoại liên tục rung lên không ngừng, hai ngày nay, Phó Duẫn gọi cho tôi ít nhất cũng phải trăm cuộc. Tôi không hề tắt máy, cũng chẳng nghe bất kỳ cuộc nào.Quả Quả vẫy tay với tôi, “Phó Duẫn bắt đầu tìm đến tớ rồi.”“Hai cậu có muốn chuyện lại không? Dù sao cũng đã lâu rồi, hơn nữa, biết đâu có hiểu lầm gì đó.”“Con nhỏ Trịnh Vy Vân đó không phải loại tốt đẹp gì, cũng có thể là ta cố bày mưu tính kế…”Tôi lắc đầu, nhắm mắt lại. Trịnh Vy Vân đúng là không ra gì, mấy trò mèo của ta tôi cũng rõ. Nhưng việc ta vượt quá giới hạn, là do Phó Duẫn ngầm cho phép. Nếu không thì dù ta có tài giỏi đến đâu, cũng không thể có đôi bông tai mà tôi chỉ cho Phó Duẫn xem, rồi mặc váy cưới, liều lĩnh chạy đến lễ đính hôn. Chính sự thiên vị suốt bốn năm của Phó Duẫn đã cho ta dũng khí .Tôi đã từng chứng kiến dáng vẻ Phó Duẫn tôi, nên tôi rất rõ, sự mất bình tĩnh của ta hôm đó là vì cái gì. Anh ta vẫn còn đau lòng. Nhưng không phải vì tôi nữa.Cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ mười năm, khó khăn hơn tôi tưởng. Tôi và Phó Duẫn dây dưa quá sâu, ngoài cảm, còn có cả những dự án hợp tác trong công ty. Những chuyện này, không thể giải quyết xong trong thời gian ngắn. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...