...Lướt xuống tiếp, ngón tay tôi bắt đầu run run.Nếu như những bài đăng trước đó chỉ là sự si mê đơn phương của Trịnh Vy Vân, Phó Duẫn không hề hay biết.Thì càng về sau, chính là sự ngầm hiểu ý nhau của cả hai người.【Hôm nay ấy khen em mặc đồ dễ thương, sau này phải mua thêm nhiều quần áo kiểu này mới .】【Đi buồn ngủ quá, may mà có cà phê đá ấy mua.】【Nhưng cà phê đá đắng quá.】【Hừ~ ai đã chuẩn bị kẹo dẻo vị dưa hấu cho mình thế này?】【Lại là một ngày tăng ca cùng sếp! Không có tiền thêm giờ!】Nửa tiếng sau, ta lại hào hứng bổ sung thêm một bài đăng.【Sếp nhà ai lại hào phóng thế, tăng ca tặng dây chuyền phiên bản giới hạn ?】Có thể thấy Trịnh Vy Vân rất vui, ta đeo dây chuyền tự sướng chụp hẳn chín tấm ảnh.Những dòng trạng thái lảm nhảm phía sau, thoạt như đang than vãn, mỗi câu, mỗi chữ đều mang theo sự nũng nịu đặc trưng của một đang .Phó Duẫn đưa đón ta đi .Phó Duẫn tặng ô cho ta.Phó Duẫn vì ta mà hoãn cuộc họp.Phó Duẫn bản kế hoạch mới của ta viết rất tốt, dẫn ta đi ăn bữa lớn.Cho đến ngày trước khi tôi về nước, Trịnh Vy Vân còn đăng ảnh chụp bóng lưng Phó Duẫn.【Sắp kết thúc rồi sao?】Tiếp theo là ảnh chụp đôi bông tai ngọc trai mà tôi đã thích không mua.【Em nguyện con chuột cầu xin chút thương vụn vỡ trong bóng tối, chỉ cần thấy mặt trăng của em.】Rồi đến ngày đính hôn của tôi.【Em không cam lòng.】Sau đó, là bức ảnh trăng đêm nay thật đẹp.Đầu ngón tay tôi cứng đờ như băng, lướt đi lướt lại màn hình một cách máy móc.Cứ như thể đang đ.â.m đi đ.â.m lại những nhát d.a.o phản bội vào tim phổi, cho đến khi m.á.u thịt be bét.Tin nhắn của Phó Duẫn hiện lên.【A Âm, có chút rắc rối, tối nay không về .】【Không cần chờ , mấy hôm nay em mệt rồi, phải ngủ đủ giấc.】【Anh em.】【Chúc ngủ ngon.】5.Ánh sáng điện thoại dần tắt, cảm ngập tràn ùa đến.Khi đứng dậy, tôi phát hiện có thứ gì đó đang kêu trong phòng, rung lên từng hồi, gõ vào màng nhĩ.Mãi một lúc sau mới nhận ra, đó là tiếng răng tôi đang va lập cập.Hồi mười mấy tuổi, tôi từng ngông cuồng đến mức không giống ai, sau hai mươi tuổi, tôi dần trở nên trầm ổn.Tôi cứ nghĩ, cảm của mình đã đủ bình ổn để không bị xao bất cứ lúc nào.Nhưng tôi đã sai.Tôi không gào thét, không khóc lóc vật vã để trút bỏ sự bất mãn, cả căn phòng như đang rung chuyển.Những ngọn nến mà Phó Duẫn chuẩn bị trong phòng khách vẫn đang cháy, tổng cộng 99 ngọn.Anh ta hôm nay là kỷ niệm mười năm, đáng lẽ phải là một trăm ngọn, ngọn nến cuối cùng, nên để tôi thắp.Ngọn nến dành cho tôi ở ngay bên cạnh, không còn ai chờ tôi thắp nữa.Vào bếp, lấy kéo ra.Khoảnh khắc cúi người xuống, nước mắt rơi xuống, dập tắt ngọn nến đầu tiên.Nghĩ kỹ lại, đây là lần đầu tiên Phó Duẫn tôi khóc.Lần đầu tiên trong suốt mười năm.Dùng kéo cắt đứt sợi dây bấc của nến, đáng lẽ phải rất nhanh.Nhưng tôi mất ba tiếng đồng hồ mới dập tắt hết tất cả nến.Rồi cả người ngã vật ra ghế sofa, trời dần sáng.Tôi đăng bán căn nhà lên trang web mua bán nhà đất cũ.Thật ra, liên hệ công ty chuyển nhà và giao dịch với môi giới, những việc này đều là lần đầu tiên tôi .Không quen lắm, vì giọng mũi nặng nên giao tiếp khá khó khăn.Khó khăn, tôi đã hoàn thành từng việc một.Tôi nghĩ rời bỏ một người cũng như .Khi công ty chuyển nhà đến, họ hỏi tôi những đồ của Phó Duẫn nên thế nào, có cần đóng gói mang đi không.Tôi lắc đầu."Mang xuống vứt đi là , có cái gì thích hợp thì các cứ lấy."Những thứ này, đều là do Phó Duẫn chọn, chuẩn bị cho đám cưới.Nhưng bây giờ không cần nữa rồi.Mấy người đàn ông mắt sáng rực, rồi lại dè dặt tôi."Không sao.""Mỗi một món đồ ở đây, tôi đều có thể đền lại."Phó Duẫn cũng .Lê Âm tôi chưa bao giờ cần những thứ mà người khác đã chạm vào.
Bạn thấy sao?