Trong phòng khách chỉ có một mình Ôn Như, Giang Hành đặt hộp thuốc và một cốc nước lên bàn trà rồi vào phòng.
Ôn Như trông có vẻ hơi thất vọng, thấy tôi về mới chỉnh lại biểu cảm.
Tôi ngồi xuống bên cạnh ta, nở nụ :
"Sáng nay những lời quá đáng với , xin lỗi nhé."
Nghe , ta giơ tay vuốt lại tóc mai, độ lượng:
"Không sao đâu, tôi hiểu tâm trạng của cậu mà, sợ trai bị cướp mất là chuyện bình thường."
"Tôi thường gặp chuyện như thế này lắm, rõ ràng chỉ là bè với một số nam thôi những nữ bên cạnh họ lại rất ghét tôi, tôi đã quen rồi."
Tôi đưa tay mở hộp thuốc khựng lại, trong bụng thấy buồn nôn, khéo léo chuyển chủ đề:
"Ừm... tại sao lại thù chuốc oán với đám người vừa rồi ?"
Ôn Như có chút bất lực: "Họ là học cũ của tôi ở trường cũ, nam thần trong trường mà họ thích tỏ với tôi, chắc là vì ghen tị nhất thời nên mới như thôi, tôi cũng vì không chịu nổi bắt nạt nên mới chuyển trường, không ngờ họ vẫn không buông tha tôi..."
Cô ta vừa vừa chuyển ánh mắt sang mặt tôi.
"Thật ra tôi rất hâm mộ những học sinh ngoan như cậu, giản dị không biết đẹp, không có duyên với người khác giới, có thể tập trung vào học hành, không giống tôi, mỗi ngày chỉ lo đối phó với những mối vớ vẩn đã mệt muốn c h ế t..."
"Ôi, cũng không biết tại sao, rõ ràng trong trường có nhiều nữ như họ lại cứ thích tôi."
Tôi gật đầu mỉm , không tiếp lời ta, vỗ nhẹ vào chân ta:
"Vừa nãy thấy đi lại có vẻ không thoải mái, để tôi kiểm tra xem chân có bị thương ở đâu không nhé."
Nói xong, tôi ra hiệu cho ta duỗi thẳng chân đặt lên ghế sofa, Ôn Như rõ ràng không muốn:
"Thật ra tôi không sao đâu, không cần kiểm tra đâu, mà trai cậu đâu? Anh ấy không ra ngoài à?"
Tôi nhướng mày: "Anh ấy ở trong phòng, muốn tôi đi gọi ấy ra không?"
Ôn Như : "Không phiền cậu đâu, tôi tự đi gọi là , tôi cũng muốn xem phòng con trai trông như thế nào."
Trong lòng tôi mỉa ngoài mặt vẫn gật đầu.
Ôn Như vuốt lại tóc, để bản thân luôn trong trạng thái xinh đẹp, đứng dậy đi về phía phòng Giang Hành.
Tôi bóng ta biến mất ở cửa phòng Giang Hành, nhanh chóng mở cặp sách của ta ra.
Trong cặp sách không trống không có sách giáo khoa và vở bài tập, thậm chí cả bài tập về nhà hôm nay cũng không có.
Chỉ có mấy cuốn tạp chí ngôn , một túi đồ trang điểm và một số đồ lặt vặt không liên quan đến học hành.
Tôi đặt bút ghi âm vào một ngăn kẹp mà ta không để ý.
Ôn Như ra ngoài nhanh hơn tôi tưởng, ta vào chưa đầy hai phút đã vui vẻ đi ra.
Phía sau là Giang Hành với vẻ mặt chán nản.
"Bạn học, cơ thể cậu còn vấn đề gì không, nếu không thì về nhà sớm đi."
Thái độ của Giang Hành khách sáo và xa cách.
Ôn Như ngọt ngào : "Vừa nãy thì không sao bây giờ thì hơi khó chịu..."
Cô ta ngượng ngùng Giang Hành: "Đột nhiên thấy hơi hồi hộp, cổ họng căng cứng, thở gấp."
Giang Hành tôi có chút bất lực, tôi mỉm , đi vào bếp lấy một con dao:
"Thở gấp? Không khéo sẽ ngạt thở đấy, trước đây tôi có đọc một chút về phẫu thuật mở khí quản, hay là khử trùng rồi thử mở khí quản cho cậu xem? Dao nhà tôi khá sạch."
Ôn Như sững người, rõ ràng không ngờ mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng này, liên tục xua tay không cần.
Trước khi đi, ta cẩn thận Giang Hành: "Cảm ơn cậu đã cứu tôi hôm nay, sau này tôi có thể cùng đi học về với hai người không? Tôi sợ lại gặp phải đám người hôm nay..."
Giang Hành không gì, rõ ràng vẫn đang do dự, lời của Ôn Như đã đâm trúng điểm yếu của ấy.
Nếu ấy từ chối, lỡ Ôn Như lại thực sự gặp chuyện gì trên đường, ấy có lẽ sẽ tự trách mình cả đời.
Vì , tôi không để quyền quyết định cho ấy.
Tôi vào mắt Ôn Như, giọng lạnh lùng, từng chữ một:
"Không ."
Không khí có chút đông cứng, biểu cảm của Ôn Như thoáng qua một tia u ám.
Cô ta cắn môi, im lặng một lúc, cuối cùng nở một nụ chua xót.
Cô ta Giang Hành lần cuối, giọng gần như cầu xin:
"Vậy cậu có thể đưa tôi về nhà không? Nhà tôi ở gần đây thôi."
Tôi không đợi Giang Hành trả lời, đã vội vàng nắm tay ta, tươi :
"Để tôi đưa cậu về."
Bạn thấy sao?