Ra khỏi cửa, tôi phát hiện Giang Hành dường như không vội đi, ấy vẫn dựa vào cửa, giả vờ lạnh lùng tôi một lúc lâu.
Tôi giục: "Sao thế, không đi à?"
Giang Hành giả vờ tùy ý : "Tôi đang đợi em tôi, cậu là ai?"
Lúc này tôi mới nhận ra, ấy vẫn còn bận tâm đến lời của tôi vào buổi sáng.
Tôi phối hợp gật đầu, quay người định đi: "Vậy tôi đi tìm trai tôi, tạm biệt."
Giang Hành lúc này mới hạ mình, đi theo sau tôi, lấy cặp sách trên vai tôi xuống, đeo lên vai ấy.
Sau đó ấy duỗi dài cánh tay ôm lấy cổ tôi, dùng một cách khá thô bạo ôm trọn người tôi vào lòng.
Giọng ấy vẫn còn chút tức giận: "Em cãi nhau với người khác đến mức không cần trai nữa à."
"Anh căn bản không quen đó, em vô duyên vô cớ thích ta gì."
Trong lòng tôi hơi chùng xuống, có chút ngẩn ngơ.
Tôi vẫn luôn sợ rằng Giang Hành ở thời không này sẽ lặp lại vết xe đổ lại quên mất rằng tính cách ban đầu của ấy vốn là không gần người khác.
Tôi có chút do dự dò hỏi: "Vậy khi gặp ta, thấy ta thế nào?"
Giang Hành càng bất lực hơn vẫn ngoan ngoãn trả lời: "Chỉ là một rất bình thường."
Biểu cảm của ấy rất thoải mái, không giống như đang dối.
Ôn Như tuyệt đối không thể gọi là bình thường Giang Hành cũng không phải là kiểu người chỉ vào vẻ bề ngoài, từ nhỏ đến lớn ấy đã nhận vô số lời tỏ của người khác giới, trong đó cũng không thiếu những xinh đẹp.
Anh ấy bình thường, chứng tỏ Ôn Như tạm thời vẫn chưa để lại ấn tượng gì cho ấy.
Dù sao kiếp trước ấy cũng là người chìm đắm trong lời đường mật của Ôn Như mà dần nảy sinh cảm với ta - thậm chí ban đầu chính tôi là người dẫn sói vào nhà.
Nhận câu trả lời của ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm, cả người tạm thời thả lỏng.
Tôi khoác tay ấy, từng bước nhảy xuống cầu thang - giống như trò chơi mà chúng tôi thích chơi nhất khi còn nhỏ.
Giang Hành thu lại cơn giận, mắng tôi là đồ trẻ con.
Tuy nhiên, khi đang nhảy thì tôi vô đụng phải một người.
Chu Tịch ôm bóng rổ bằng một tay, có chút mồ hôi đứng trước mặt tôi, có vẻ như vừa mới chơi bóng xong.
Cậu ta vô cảm Giang Hành, rồi lại lướt qua cánh tay tôi đang khoác trên tay Giang Hành, như không :
"Đang chơi trò gia đình à?"
Tôi theo phản xạ muốn đứng trước mặt Giang Hành ấy đã che tôi lại phía sau.
Giang Hành , vẻ mặt bình thường với cậu ta một câu: "Xin lỗi nhé, học."
Kéo tôi định vòng qua cậu ta đi tiếp.
Nhưng Chu Tịch lại đưa tay chặn trước mặt tôi, giọng điệu lạnh lùng: "Cậu không xin lỗi à?"
Trên mu bàn tay cậu ta, có một vết thương hở rất rõ ràng, chính là vết thương bị tôi đâm vào buổi sáng.
Giang Hành cau mày, định gì đó tôi lại trước, ngoan ngoãn một câu:
"Xin lỗi, Chu Tịch."
Chu Tịch hơi sửng sốt, có vẻ như không ngờ tôi lại ngoan ngoãn như .
Trong mắt tôi lóe lên một tia chế giễu, giơ tay nắm lấy lòng bàn tay cậu ta, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương của cậu ta, sau đó dùng móng tay ấn mạnh vào thịt cậu ta.
Vết thương vừa mới lành lại bị tôi bóp mạnh như , lập tức lại rỉ máu.
Chu Tịch đau đến mức sắc mặt thay đổi, muốn hất tay tôi ra tôi lại càng nắm chặt hơn.
Đau lắm sao, chỉ là một phần vạn những gì trai tôi đã phải chịu thôi.
"C h ế t tiệt!"
Khi Chu Tịch ném quả bóng rổ trong tay xuống, chuẩn bị giơ tay còn lại lên, tôi buông tay.
Tôi hơi cụp mắt cậu ta, trong ánh mắt chứa đầy chất độc, nhẹ giọng :
"Sau này Chu Tịch đi đường cũng phải cẩn thận hơn, đừng để tôi đụng phải nữa."
Bạn thấy sao?