Khi tôi mở mắt vào ngày hôm sau, Giang Hành đã ra ngoài, bố mẹ đi .
Trong nhà lại chỉ còn một mình tôi.
Tôi rửa mặt, trước tiên sao lưu bản ghi âm trong quán bar hôm qua, sau đó hoàn thành các bài tập tương ứng trên vở bài tập theo tiến độ học tập.
Làm xong tất cả những việc này, tôi lại nằm vật ra giường, lúc này mới nhận ra điện thoại có thông báo tin nhắn.
Một tin nhắn là của Hướng Thu:
[Giang Niệm, cậu ổn chứ?]
Còn một tin nhắn là cầu kết .
Một ảnh đại diện màu xám nhạt, phần ghi để trống.
Tôi trả lời Hướng Thu một câu: [Không sao, đừng lo lắng.]
Sau đó không chút biểu cảm chấp nhận cầu kết đó.
Ngay giây tiếp theo, người này đã gửi tin nhắn đến.
Ba chữ rất ngắn gọn:
[Cô ở đâu?]
Tôi trả lời: [Anh là ai?]
Tất nhiên tôi có thể đoán cậu ta là ai.
Đối phương rất nhanh chóng gửi một tin nhắn thoại.
Bấm vào nghe, quả nhiên là giọng trầm trầm của Chu Tịch.
Cậu ta : "Gửi địa chỉ nhà cho tôi."
"?"
"Muốn gặp ."
Tôi vào màn hình điện thoại, thầm.
Đầu ngón tay từ từ chạm vào màn hình, gửi tin nhắn đã soạn xong:
[Gặp nhau ở quán bar Phồn Hoa nhé.]
Lần này, Chu Tịch không trả lời ngay, một lúc lâu sau, tin nhắn của cậu ta mới lại gửi đến:
[Tôi đã ở đây rồi.]
Tôi không trả lời, lại nằm trên giường một lúc, mới chậm rãi đứng dậy thay quần áo.
Khi tôi bước vào quán bar, tôi thấy Chu Tịch ngay lập tức.
Cậu ta cúi đầu điện thoại, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
Khi tôi từ từ đi về phía cậu ta, cậu ta cũng ngẩng đầu tôi.
Cậu ta cau mày, biểu cảm không mấy dễ chịu, từ kẽ răng thốt ra mấy chữ:
"Cô đúng là rất đúng giờ."
Tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ta, vẻ mặt nhàn nhạt:
"Toàn thân đau nhức nên đến muộn."
"…"
Chu Tịch im lặng một lúc, chỉ có thể "Ừ" một tiếng buồn bã.
Tôi quan sát xung quanh một vòng, vào buổi sáng ngày việc, quán bar khá vắng vẻ vẫn có một số người nhàn rỗi trong xã hội.
Tôi hỏi một cách hờ hững: "Bạn bè của đâu?"
Chu Tịch không vui:
"Chỉ có mình tôi, không sao?"
Tôi , thuận miệng : "Chỉ muốn hiểu thêm về thôi."
Nghe , khóe miệng cậu ta hơi cong lên, cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa đầu uống cạn.
Sau đó một cuộc điện thoại, một nhóm côn đồ khoác vai nhau đến.
Trong đó có cả Lý Tứ.
"Anh Chu, có gì chỉ bảo?"
Một trong những thanh niên xoa xoa lòng bàn tay, một cách hào hứng.
Chu Tịch duỗi dài cánh tay, tùy tiện dựa vào chiếc ghế sofa sau lưng tôi, tay buông thõng bên vai tôi.
Rất dễ tạo ra ảo giác rằng tôi đang cậu ta ôm.
Cậu ta tôi, vẻ mặt có chút kiêu ngạo:
"Cô muốn biết gì, cứ hỏi họ."
Ánh mắt rực lửa và mùi thuốc lá rượu bia của họ hòa quyện vào nhau xung quanh tôi, khiến tôi hơi buồn nôn.
Thậm chí có lúc, tôi hơi bàng hoàng.
Bản thân mình đáng lẽ phải ở trong tòa nhà giảng dạy thơm ngát mùi hoa cỏ để học bài, tại sao lại ở đây chịu đựng những thứ tục tĩu này.
Tôi chỉ vào Lý Tứ, người rõ ràng không có hứng thú, :
"Tôi hứng thú với ta hơn."
Bạn thấy sao?