Bản Án Màu Hồng – Chương 17

Tôi không biết mình đã ngất đi bao lâu, khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã nằm trên giường bệnh.

 

Giang Hành gục đầu bên giường bệnh của tôi, như thể đã ngủ thiếp đi.

 

Tôi mở mắt, lặng lẽ chằm chằm vào trần nhà.

 

Một lát sau, mẹ tôi một tay xách túi lớn túi nhỏ, một tay xách một hộp giữ nhiệt hai tầng đi vào.

 

Thấy tôi tỉnh, bà vừa mừng vừa lo, vội vàng đặt đồ lên tủ đầu giường của tôi nước mắt đã rơi trước.

 

"Con tỉnh rồi à? Còn chỗ nào khó chịu không?"

 

Tôi ngoan ngoãn lắc đầu.

 

Giang Hành cũng bị tĩnh này đánh thức, ấy ngẩng đầu lên một cách ngơ ngác, sau đó lập tức tỉnh táo, đưa tay sờ lên trán tôi.

 

"May quá... không còn sốt nữa."

 

Mẹ tôi gọi điện cho bố tôi ở bên cạnh, với ông rằng con đã tỉnh, phàn nàn rằng ông đỗ xe lâu quá.

 

Giang Hành tôi chăm , trong mắt tràn đầy đau lòng, ấy đưa tay vén những sợi tóc che trước mắt tôi, giọng rất nhẹ:

 

"Sau này sẽ không để em về nhà một mình nữa."

 

Tôi chớp chớp mắt, mỉm nhẹ, ra hiệu rằng mình đã biết.

 

"Em mau cho biết, những vết thương này là do ai ra."

 

Khi những lời này, biểu cảm của Giang Hành xuất hiện một vẻ u ám mà tôi rất lạ lẫm.

 

Tôi ấy, không gì.

 

Mẹ tôi gọi điện xong, chạy đến bên giường tôi, vừa khóc vừa : "Tiểu Niệm, con cho mẹ biết, là ai ."

 

"Chúng ta đã đến đồn cảnh sát báo án, muốn điều tra camera giám sát trên đường về nhà con chiều nay khu dân cư đó bị mất điện, ngay cả camera cũng không điều tra ."

 

Tôi lắc đầu.

 

"Là người không quen biết sao?"

 

Tôi gật đầu.

 

Không có camera giám sát, nghĩa là không có bằng chứng, bằng chứng duy nhất nằm trong tay tôi tôi không thể tùy tiện giao ra.

 

Ngay cả khi báo cảnh sát, vụ việc cũng chỉ định nghĩa là một vụ bắt nạt học đường thông thường.

 

Ôn Như và mấy đứa con đó vẫn chưa thành niên và những vết bầm tím trên người tôi thậm chí còn không đủ để cấu thành thương tích nhẹ theo luật pháp.

 

Cuối cùng chỉ là hòa giải dân sự hoặc một lá thư kiểm điểm mà thôi.

 

Ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng bước chân vội vã của bố tôi, vừa chạy đến cửa phòng bệnh, ông lại nhẹ nhàng bước vào, hai mắt đỏ hoe tôi.

 

Thấy tinh thần tôi không tệ, ông liền nở một nụ thảm thương:

 

"Con chúng ta chịu khổ rồi, ăn chút gì đi."

 

Vì cơ thể không có gì đáng ngại nên tối hôm đó tôi xuất viện, trở về nhà của mình.

 

Trước khi đi ngủ, Giang Hành bưng một cốc sữa nóng đặt lên tủ đầu giường của tôi, nhẹ giọng :

 

"Vừa đúng cuối tuần, hai ngày này ở nhà nghỉ ngơi, dưỡng sức rồi hãy đi học tiếp."

 

Tôi "Ừ" một tiếng.

 

Giang Hành vẫn chưa đi, đứng bên giường tôi, mặt không biểu cảm, căn phòng yên tĩnh đến mức gần như c h ế t lặng.

 

Tôi có chút khó hiểu: "Sao ?"

 

Anh cúi người đến gần giường tôi, chăm vào mắt tôi:

 

"Tiểu Niệm, đừng giấu , bất kể chuyện gì."

 

Lông mi tôi run rẩy, cuối cùng từ trong cổ họng phát ra một tiếng "Ừm."

 

"Ngủ đi."

 

Giang Hành nhẹ nhàng đặt tay lên mắt tôi, tắt đi ngọn đèn mờ cuối cùng.

 

Sau khi Giang Hành đi ra khỏi cửa, tôi nằm trên giường chằm chằm vào trần nhà tối đen, lại lặng lẽ đợi một lúc, mới ngồi dậy, lấy điện thoại dưới gối ra.

 

Mở ra, tôi nhận video mà Hướng Thu gửi đến.

 

Video không dài có thể thấy rõ khuôn mặt dữ tợn của Ôn Như và mấy đứa con đó, cũng như hành vi bạo lực của chúng.

 

Bên dưới video, còn kèm theo một vài tin nhắn:

 

[Giang Niệm, xin lỗi, tôi sợ quá, sau khi vô phát ra tiếng thì đã chạy mất nên không quay toàn bộ quá trình.]

 

[Mặc dù tôi không biết cậu muốn nếu cần giúp đỡ, hãy với tôi, tôi sẽ không ngần ngại đứng về phía cậu.]

 

Tôi không trả lời, tắt màn hình điện thoại, chìm vào giấc ngủ.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...