Bản Án Màu Hồng – Chương 16

"Anh Chu, vừa nãy là ai , trông có vẻ trong sáng."

 

Là giọng không quen, vẫn lưu manh như cũ.

 

"Một đứa điên."

 

Giọng Chu Tịch.

 

"C h ế t tiệt, không phải chứ? Vừa nãy không khí giữa hai người, tôi còn muốn đổi chỗ ngồi, sợ phiền hai người."

 

"Ha ha ha..."

 

Tôi chậm rãi đi trên đường về nhà, kiên nhẫn lắng nghe những lời vô nghĩa.

 

Cuối cùng, tai nghe cũng truyền đến một chút thông tin khác.

 

Là một giọng khàn khàn đến đáng sợ:

 

"Anh Chu, có thể cho tôi vay thêm chút tiền không?"

 

Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều im lặng, một mảnh tĩnh lặng.

 

Một lúc sau, tôi nghe thấy tiếng "Tách" vang lên, là tiếng bật lửa.

 

"Lần trước không phải mới cho cậu vay 20.000 sao?"

 

Giọng Chu Tịch nghe không có cảm gì.

 

"Là... mà mẹ tôi bệnh nặng, 20.000 căn bản không đủ, trong số em xung quanh tôi, chỉ có mới có khả năng giúp tôi."

 

Tôi nghe thấy tiếng khẩy của Chu Tịch:

 

"20.000 không đủ, sợ là hai 200.000 cũng không đủ cho cậu phung phí đúng không? Lý Tứ, cậu lấy tiền đi chữa bệnh cho mẹ hay đi đánh bạc, trong lòng cậu tự biết."

 

Giọng Lý Tứ kích : "Mẹ kiếp, tôi không đi đánh bạc!"

 

Tiếp theo, là một trận tiếng chai rượu vỡ tan.

 

"Lý Tứ, mẹ kiếp, mày phát điên rồi à! Chu Tịch nợ mày sao? Ừa, đúng rồi, mày không đi đánh bạc, thì mày tự xem lúc trước mày đã vay bao nhiêu tiền cho vay nặng lãi để đánh bạc, tiền lãi mỗi ngày cũng phải 20.000 đúng không? Mẹ mày sắp c h ế t trên giường rồi mà mày cũng không nỡ mua cho bà ấy thứ gì tốt, nếu không phải Chu Tịch vẫn luôn trả tiền viện phí thì mẹ già của mày đã sớm không biết nằm ở nấm mồ nào rồi!"

 

"Có liên quan gì đến condime mày hả!"

 

...

 

Tiếng cãi vã rất lớn, gần như chọc thủng màng nhĩ của tôi.

 

Tôi đứng dưới nhà, tắt nút ghi âm, cửa sổ kính của phòng bảo vệ khu dân cư phản chiếu khuôn mặt tôi.

 

Thật thảm , thương tích đầy mình.

 

Nhưng tôi lại đang .

 

Một con bạc tham lam, trong trường hợp cần thiết, cũng có thể biến thành một con dao g i ế t người.

 

Nhà ở tầng 4 tôi leo rất vất vả, thở hổn hển, như thể cơn đau bị đánh đập vừa rồi lại ập đến.

 

Thái dương rất đau, đầu cũng choáng váng, tôi phải bám chặt vào lan can mới không ngất đi.

 

Đứng trước cửa nhà, tôi hít một hơi thật sâu, bấm chuông cửa.

 

Giang Hành mở cửa, lúc mở cửa, ấy còn cầm một cốc sữa.

 

Thấy tôi, ấy không cầm chắc, sữa đổ hết xuống đất, cốc thủy tinh cũng vỡ tan tành.

 

Bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của ấy, tôi thở dài, định đi vào lấy chổi quét dọn đống hỗn độn trên sàn.

 

Tôi lướt qua ấy, ấy nắm lấy cánh tay tôi.

 

Anh ấy dùng một tay đỡ vai tôi, một tay run rẩy vuốt lên mặt tôi, giọng nghẹn ngào, thậm chí không thể sắp xếp ngôn từ một cách trọn vẹn.

 

"Tiểu Niệm... em... cho biết, đã xảy ra chuyện gì..."

 

Tôi không còn sức lực, mềm nhũn mặc ấy hành .

 

Tôi muốn với ấy lại thấy ngay cả hành mỉm cũng khiến tôi mệt mỏi.

 

Cuối cùng, tôi chỉ kịp một câu yếu ớt: "Anh... sẽ sớm ổn thôi..."

 

Trước khi ngất đi, tôi thấy khuôn mặt tái nhợt và hoang mang của Giang Hành.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...