Chu Tịch xuất hiện ngoài dự đoán của tôi, mái tóc ướt sũng rũ trước mắt che đi sự phấn khích trong mắt tôi.
Thật... quá suôn sẻ.
Chu Tịch đã cởi bỏ đồng phục, trên người mặc một chiếc áo phông đen rộng thùng thình, đội một chiếc mũ lưỡi trai.
Bọn đàn em của cậu ta đang đứng phía sau, thích thú về phía này.
Tôi liếc mắt đã nhận ra tên phản bội đã đâm c h ế t trai mình.
"Chu Tịch..."
Ôn Như kinh hô, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Chu Tịch chỉ liếc ta một cái, sau đó lại chuyển ánh mắt sang mặt tôi, biểu cảm không thể đoán ra .
Cậu ta im lặng một lúc, sau đó lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng:
"Giao người này cho tôi."
Chị đại đương nhiên không vui, ta tuy không hài lòng cũng nhận ra Chu Tịch không phải là kẻ dễ chọc, ta vỗ vai Chu Tịch:
"Anh , chuyện của chúng tôi thì đừng xen vào."
Vừa dứt lời, Chu Tịch đã nắm lấy ngón tay ta, bẻ ra ngoài.
Chị đại đau đớn chửi một câu "C h ế t tiệt!."
Còn Chu Tịch thì mặt lạnh như tiền, lạnh lùng:
"Ai là của mày?"
Ôn Như vội vàng tiến lên kéo chị đại về, cố tỏ ra bình tĩnh với Chu Tịch:
"Chu Tịch, là Giang Niệm chọc tôi trước, tôi mới giúp tôi dạy dỗ ta một chút."
"Chúng tôi không có ác ý gì, nếu còn muốn tiếp tục chơi thì tôi nhường người này cho ."
Chu Tịch không ta, chỉ một chữ:
"Cút."
Ôn Như dẫn theo đám con đi mất, thay vào đó là Chu Tịch, cậu ta ngồi xuống bên cạnh tôi.
Cậu ta không gì, một tên côn đồ bên cạnh trêu chọc trước:
"Anh Chu, đây là ai ?"
Một tiếng huýt sáo vang lên, một người khác cũng theo:
"Có thể khiến Chu ra tay cứu mỹ nhân, mày là ai?"
Giữa những lời trêu chọc, Chu Tịch thậm chí còn không nhíu mày, chỉ bình tĩnh tôi, trong ánh mắt có một tia thích thú.
Cậu ta trầm giọng : "Nói thêm lời vô nghĩa nữa thì các người cũng cút đi."
Những người khác hiểu ý im lặng.
Tôi và Chu Tịch bình tĩnh nhau ánh mắt lại không tập trung, ánh mắt vẫn luôn ý đến tên phản bội đã đâm c h ế t Giang Hành.
Người đó tướng mạo rất bình thường đôi mắt lại u ám và tàn nhẫn.
Những người còn lại đều thoải mái uống rượu hút thuốc, chỉ có ta mặt mày ủ rũ, không biết đang nghĩ gì.
Tôi vẫn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, tay Chu Tịch đã vuốt lên mặt tôi, buộc tôi phải tập trung trở lại.
Đầu ngón tay cậu ta lướt trên má tôi, tôi biết cậu ta đang miêu tả những vết hằn rõ ràng của những cái tát.
"Không phải rất thích điên sao, sao lại khiến bản thân thảm như ."
Bạn thấy sao?