Bản Án Màu Hồng – Chương 11

Tuần đầu tiên sau khi khai giảng, thứ năm và thứ sáu là kỳ thi mở đầu năm học.

 

Tôi đã học lớp 12 một lần, đối với kiến thức lớp 11 và các dạng bài tập thông thường đều rất quen thuộc.

 

Kể cả không ôn tập thì tôi cũng có thể dễ dàng đối phó.

 

Trước giờ tự học, một nữ sinh cầm một cuốn sách bài tập mỏng đến trước mặt tôi, rất lễ phép :

 

"Giang Niệm, có thể giảng giúp mình mấy bài này không?"

 

Tôi ngẩng đầu , là Hướng Thu, ngồi ở dãy sau, học lực trung bình, thích lén dùng điện thoại đọc tiểu thuyết trong những tiết học không quan trọng.

 

Tôi gật đầu, vui vẻ , lại hỏi thêm một câu:

 

"Hôm nay có mang điện thoại không?"

 

"Hả?"

 

...

 

Khi thi toán, mọi người vẫn đang cắm cúi viết, tôi đã xong bài và đồng hồ trên tường ngẩn người.

 

Mặc dù đang trong trạng thái thả trôi tôi vẫn có thể dùng khóe mắt bắt gặp ánh mắt Ôn Như liên tục về phía bài thi của tôi.

 

Tôi cong môi, không chút biểu lộ gì mà dịch bài thi về phía ta một chút, để ta dễ dàng trộm đáp án.

 

Một lát sau, khi giáo viên chủ nhiệm rời khỏi bục giảng, đi ngang qua chỗ tôi ngồi.

 

Tôi ra vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ, dùng giọng không to không nhỏ, vừa đủ để lọt vào tai giáo viên mà với Ôn Như:

 

"Chép như thế này không mệt sao? Hay là để tôi chép giúp?"

 

Chưa đợi Ôn Như kịp phản ứng, giáo viên chủ nhiệm đã quay lại, đi đến giữa chỗ ngồi của chúng tôi, chúng tôi từ trên cao xuống:

 

"Hai người các em có chuyện gì ?"

 

Ôn Như ra tay trước: "Em chỉ viết mệt nên ra ngoài cửa sổ cho mắt thư giãn một chút thôi."

 

Tôi bất lực nhún vai: "Thầy không tin thì xem camera đi ạ, em cũng không tiện ."

 

Giáo viên chủ nhiệm đứng đó, lấy điện thoại ra xem camera.

 

Một lát sau, thầy thu bài thi trên bàn Ôn Như lại, lạnh lùng :

 

"Sắp xếp cho em một học giỏi ngồi cùng bàn, không phải để em dùng để gian lận trong giờ kiểm tra."

 

"Em không cần thi nữa, ra ngoài đứng, chờ nhận hình đi."

 

Cả lớp đều sang, mặt Ôn Như tái mét, vừa xấu hổ vừa tức giận, liếc tôi một cái thật dữ.

 

Còn tôi thì tươi với ta.

 

Cho đến khi ta đứng dậy, miễn cưỡng đi ra ngoài, mọi người mới quay lại bài thi của mình.

 

Ngoại trừ một ánh mắt, âm u, vẫn luôn chằm chằm vào tôi.

 

Buổi chiều sau khi thi xong lại là tiết thể dục, để chuẩn bị cho buổi biểu diễn chào mừng lễ kỷ niệm thành lập trường một tuần sau, gần một tuần học thể dục đều dùng để tập luyện biểu diễn.

 

Mà tiết mục lớp chúng tôi nộp lên chính là khiêu vũ đôi.

 

Thầy dành ra mười phút để chúng tôi chọn nhảy, vì tính thẩm mỹ, chắc chắn phải tuân thủ nguyên tắc nam nữ kết hợp.

 

Không nghi ngờ gì nữa, hầu hết các nam đều mặt ửng hồng đi đến trước mặt Ôn Như đều nhận cái lắc đầu mỉm của ta.

 

Cô ta đang đợi nam nổi bật nhất lớp chúng tôi.

 

Chu Tịch đứng khoanh tay tại chỗ một lúc mới bước đi, chậm rãi đi về phía ta.

 

Đi ngang qua Ôn Như, cậu ta thậm chí còn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Ôn Như, cứ thế dừng lại trước mặt tôi.

 

Cậu ta hơi cúi mắt xuống, tôi, sau đó đưa bàn tay bị tôi đâm, lòng bàn tay mở ra.

 

Cong môi khinh thường, chậm rãi : "Cô học sinh giỏi ơi, có đồng ý nhảy của tôi không?"

 

Ánh mắt kinh ngạc của mọi người đều đổ dồn về phía chúng tôi, như thể không tin chúng tôi sẽ có bất kỳ mối liên hệ nào.

 

Tôi nở một nụ nụ không chạm đến đáy mắt, đưa tay nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay cậu ta:

 

"Mong Chu Tịch chỉ bảo nhiều hơn."

 

Cậu ta đột nhiên nắm chặt năm ngón tay, nắm chặt các khớp ngón tay của tôi, nắm chặt đến đau.

 

Tôi nhíu mày vì đau không phát ra một tiếng nào.

 

Cậu ta ngắm đủ biểu cảm của tôi, mới thỏa mãn buông tay, khóe miệng vẫn treo nụ , ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

 

"Phát hiện ra bộ mặt thật của rồi."

 

"Con điên nhỏ."

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...