Bản Án Màu Hồng – Chương 10

Nhà Ôn Như thực sự ở gần đó, chỉ cần qua một con đường.

 

Chúng tôi đi chưa mấy bước đã đến nơi, thấy vẻ mặt ta buồn bã, tôi khinh thường trong lòng.

 

Tôi vỗ vai ta: "Thế tôi về trước đây."

 

Cô ta không trả lời tôi đột nhiên lại gọi tên tôi:

 

"Giang Niệm."

 

Tôi dừng bước ta, biểu cảm của ta không còn yếu đuối vô tội, ngây thơ vô nữa.

 

Ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu cay nghiệt:

 

"Cô cố hết sức ngăn cản tôi tiếp cận trai trông thật đáng thương."

 

"Đàn ông ấy mà, đều giống nhau, thích những thứ đẹp đẽ lòng người, ngăn không sức hấp dẫn này đâu."

 

"Khuyên đừng mơ tưởng đến người không nên mơ tưởng, ấy là trai ruột của ."

 

Dù tôi đã chuẩn bị tâm lý nghe những lời này vẫn không khỏi bật ngạc nhiên.

 

"Cái gì?"

 

Con này điên rồi sao?

 

Ôn Như không trả lời tôi nữa, để lại một ánh mắt đầy ẩn ý rồi quay người bỏ đi.

 

Tôi một mình chậm rãi đi bộ về nhà, vô ngước mắt lên , tôi thấy mấy bên kia đường.

 

Đi thành từng nhóm, màu tóc và trang phục cá tính khiến họ quá nổi bật - chính là mấy badgirl vây quanh Ôn Như vừa rồi.

 

Mà hướng họ đi tới, rõ ràng là nhà Ôn Như.

 

Tôi bước nhanh về nhà vào phòng, lấy điện thoại ra, bật máy ghi âm.

 

—— Đầu tiên là tiếng điện nhẹ, có tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau.

 

"Thế nào? Tiểu Như, chúng ta diễn tốt chứ?"

 

Người này có vẻ đắc ý.

 

Ôn Như hừ lạnh một tiếng, sau đó là tiếng ly thủy tinh nặng nề đặt lên bàn.

 

"Diễn tốt thì có ích gì? Yêu cầu của tôi, Giang Hành không đồng ý một cái nào, con nhỏ Giang Niệm c h ế t tiệt đó, sợ tôi cướp trai nó, phòng thủ như gì ấy."

 

"Ồ? Hiếm thấy đấy, nữ hoàng cuối cùng cũng gặp người khó chơi rồi."

 

"Đúng tạo cho chút khó khăn cũng tốt, nếu không chỉ cần ngoắc tay là đàn ông đến, còn gì thú vị nữa?"

 

Nhưng giọng điệu của Ôn Như không thoải mái như những người khác.

 

"Đừng đứng đó mà suông."

 

"Tốn công diễn một vở kịch, cuối cùng ngay cả vé vào cửa để ở bên Giang Hành cũng không có, thật là xui xẻo."

 

"Còn thằng Chu Tịch nữa, hôm nay không biết bị sao, tự nhiên hung dữ với tôi, chẳng có chút tự giác nào của một thằng dự bị."

 

Những người khác cũng an ủi ta:

 

"Đừng vội, Tiểu Như, mới nhập học ngày đầu tiên. Nam thần của trường Z là cực phẩm trong số cực phẩm, quá trình tuy không dễ dàng cuối cùng thành công sẽ có cảm giác thành tựu hơn chứ."

 

"Nếu không thì dùng biện pháp bất thường... Tôi biết ông chủ quán bar Phồn Hoa vẫn bán loại thuốc đó."

 

"Yên tâm đi Như, tìm cơ hội mấy chị em sẽ giúp dạy cho con nhóc thối tha đó một bài học, hình như tên là Giang Niệm phải không..."

 

...

 

Một lúc lâu sau, tôi nhấn nút tạm dừng.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...