Bản Án Màu Hồng – Chương 1

Chỉ trong chốc lát bàng hoàng, tiếng ồn ào hỗn loạn trong quán bar đã biến thành tiếng chuông vào lớp.

 

Cơ thể tôi vẫn duy trì tư thế cầm dao ban đầu thứ tôi cầm trong tay lại là một cây bút bi đen.

 

Lúc này, nó đang đâm thẳng vào đồng phục của một nam sinh khác.

 

Là Chu Tịch, trùm trường cả trường mặc định, cũng là một trong số những kẻ theo đuổi Ôn Như.

 

Ngày xảy ra chuyện, vì Ôn Như, cậu ta dẫn theo một đám người chặn trai tôi ở trong hẻm đánh hội đồng.

 

Cuối cùng, trai tôi c h ế t dưới nhát dao hỗn loạn của một tên côn đồ.

 

Theo giám định của pháp y, ấy bị đâm một nhát xuyên ngực.

 

Còn Chu Tịch, chỉ một câu đơn giản: "Tôi không biết tamang theo dao", rồi dựa vào thân phận con trai quan chức cao cấp, tự mình thoát tội sạch sẽ.

 

Cậu ta cúi mắt cây bút bi nắp đậy đâm vào người mình, rồi lại tôi, trên mặt không có biểu cảm gì.

 

Chỉ lạnh lùng một câu: "Có chuyện gì?"

 

Thi thể của trai, tiếng khóc của mẹ, còn có người cha không kịp mặt lần cuối.

 

Từng cảnh hồi ức ùa về đập vào thái dương tôi.

 

Tôi trừng mắt cậu ta, cố gắng kìm nén đôi tay đang run rẩy, để tránh không nhịn mà lao lên bóp cổ cậu ta.

 

Chu Tịch cau mày, cậu ta định thêm gì đó thì tiếng quát của giáo viên chủ nhiệm khiến tất cả mọi người im lặng.

 

"Vào học rồi! Đằng sau còn ồn ào cái gì!"

 

Tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, xung quanh, lập tức thấy đi theo giáo viên chủ nhiệm trên bục giảng.

 

"Chu Tịch, Giang Niệm, hai em về chỗ ngồi đi."

 

"Trước tiên, tôi giới thiệu với các em học sinh mới chuyển đến lớp chúng ta học kỳ này, Ôn Như."

 

Tôi như xác sống trở về chỗ ngồi, thấy từng ánh mắt đổ dồn vào Ôn Như.

 

Cô ta da trắng, dáng người mảnh mai, ngũ quan tinh xảo.

 

Ánh nắng chiếu xiên trên bục giảng kéo dài bóng hình kiều của ta, duyên dáng thon thả.

 

Ôn Như mỉm , trong mắt lóe lên ánh tinh quái, ngoan ngoãn giới thiệu bản thân xong, giáo viên chủ nhiệm chỉ đến chỗ ngồi trống bên cạnh tôi.

 

Cho đến khi ta từng bước hoàn thành hành trong ký ức của tôi, mang theo ánh mắt của mọi người đi đến bên cạnh tôi, tươi với tôi rằng "Chào cậu" thì tôi mới tin rằng, tôi thực sự đã xuyên không.

 

Trở về thời điểm mới đầu năm lớp 11, thời điểm Ôn Như chuyển đến trường chúng tôi, cũng là khởi đầu của mọi tai ương.

 

Những ngày sau đó, ta sẽ ca ngợi là hoa khôi của trường nhờ vẻ đẹp khiến người khác phải ghen tị và tính mềm mại như nước, dùng thái độ tươi sáng và kiêu ngạo quấn lấy trai tôi, chiếm lấy trái tim ấy.

 

Cô ta từ ánh trăng sáng của nhiều chàng trai trở thành nốt chu sa của trai tôi.

 

Còn trai tôi, Giang Hành, người ngã gục trong vũng máu, đã trở thành chiến lợi phẩm đắc ý nhất của ta, trong miệng ta, ấy vì ta mà sa ngã, vì ta mà từ bỏ đỉnh cao, cuối cùng vì ta mà c h ế t.

 

So với lần đầu gặp ta, tôi đã từng ngưỡng mộ và vui mừng vì gặp một người đẹp thì lần này, tôi chỉ chống cằm liếc ta một cái.

 

Ngẩng đầu, vào mắt ta, tôi giả tạo, không vui không buồn, cong môi.

 

"Mong chỉ giáo nhiều hơn."

 

Được lại một lần nữa, tôi thực sự phải "chỉ giáo" cho ta thật tốt.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...