Mẹ tôi là người khá nhút nhát.
Thường thì nấu cơm xong tôi phải ra đồng đón bà ấy, bởi vì bà ấy không dám đi ngoài đường một mình vào ban đêm.
Nhưng những mẫu đất gia đình tôi sở hữu lại nằm ở vùng núi xa xôi.
Sau núi chính là nơi chôn cất hai mẹ con ch.ết oan.
Thời bố tôi còn sống đất bị chia, ông là người khá hiền, nên dù bị chia đất ở nơi xa xôi hoang vu thì ông cũng không gì.
"Không sao đâu, bị ma ám mới không có ai dám trộm đồ của chúng ta." Ông còn an ủi mẹ.
Sau này bố tôi qua đời, để lại ba mẹ con chúng tôi.
Một mình mẹ tôi ruộng, thỉnh thoảng tôi sẽ ra đồng phụ giúp, đồng thời phụ trách luôn việc lo cơm nước cho em trai một ngày ba bữa.
Dù có việc chăm chỉ đến đâu thì gia đình tôi vẫn không đủ tiền để trả học phí cho chị em tôi, tiền tiết kiệm thì càng không có.
Rất nhiều lần tôi nghe có người khuyên mẹ bảo tôi bỏ học đi lấy chồng. Nếu lấy chồng, tôi sẽ không cần phải việc vất vả nữa, còn có thể nuôi em trai.
"Gia đình không còn đàn ông thì chỉ có thể dựa vào con trai. Chỉ cần có con trai là còn hy vọng. Con thì nên gả đi sớm, dù sao sớm muộn gì nó cũng thành người của nhà khác."
Tôi không biết lời đó có thuyết phục mẹ hay không mấy ngày sau, các bà mai bắt đầu tìm đến nhà.
Tôi không muốn kết hôn.
Để mẹ nghĩ dù là con vẫn có ích, tôi học hành chăm chỉ, thường xuyên vào núi giúp mẹ việc đồng áng hơn.
Mẹ có vẻ bất mãn về việc tôi hay ra sau núi bà không gì.
Từ khi bố mất, mẹ càng ngày càng sợ vùng đất sau núi, lúc nào cũng về nhà trước khi mặt trời lặn.
Có hôm tôi bị lên núi trễ vì gặp cũ trên đường.
Trời đã tối.
Tôi x.ách ngọn đèn ra đồng.
Đó là vào kỳ nghỉ hè, mùa hè rất nóng, hôm đó có gió, chiếc mũ của mẹ tôi ở trên sườn ruộng, tôi không biết nó đã bay đi đâu.
Tôi đi xa hơn đến bờ sông, có một bóng đen đứng trên bờ, tôi giơ đèn lên soi kỹ thì thấy có một vật màu đỏ như m.áu giống quần áo.
Tôi bước lên hai bước để rõ hơn.
Khi đến gần, tôi bắt đầu cảm thấy không ổn.
Đó không phải quần áo, nó trông giống một con người.
Có vẻ là một người phụ nữ, ta úp mặt về phía lau sậy khóc, vai run rẩy liên tục.
Cơ thể tôi cứng đờ, đèn phát ra tiếng rè rè như bị chập điện, nhấp nháy rồi tắt.
Người phụ nữ ấy từ từ quay mặt lại.
Lý trí bảo tôi mau chạy đi chân lại như bị đông cứng, không thể cử .
Tôi thấy nửa khuôn mặt đẫm m.áu của người phụ nữ đó.
"Phùng Đồng!"
Bất thình lình mẹ vỗ lưng tôi, tôi cuối cùng cũng có thể cử !
Không biết bà ấy xuất hiện từ đâu trông như mới chạy sang, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi nhễ nhại.
Tôi lại phía lau sậy thì bên đó chẳng có gì cả.
Nhưng khuôn mặt đẫm m.áu đó...
Nếu tôi nhớ không lầm thì hai mẹ con chôn ở sau núi bị xe tải cán qua, khi đó tôi tan học đi ngang qua, th.i th.ể họ đã bị ngh.iền nát, không thể rõ trước khi sống họ trông thế nào.
Tôi nghĩ truyền thuyết về ngọn núi bị ma ám này là sự thật.
Hai mẹ con đã ch.ết kia biến thành hồn ma, một người ra ngoài tìm người kia.
Tôi không hiểu tại sao mẹ con họ không chôn chung.
Hai người họ khi còn sống bị người đời bắt nạt, ch.ết rồi thậm chí cũng không thể quyết định nơi chôn cất, số phận vô cùng đáng thương.
Tôi kể cho mẹ nghe chuyện thấy người phụ nữ bên đám lau sậy, sắc mặt mẹ trắng bệch, nhất quyết không cho tôi kể thêm, kéo tôi về thẳng nhà.
Đến trước cửa nhà, bà ấy không cho tôi vào trong, bảo tôi đứng đợi. Bà ấy hét gọi em trai, một xẻng tro dưới bếp, trải thành một đường thẳng trước cửa, lẩm bẩm gì đó, hướng dẫn tôi bước qua.
Đây cũng là phong tục của làng chúng tôi: chắn cửa bằng tro, ra ngoài vào buổi tối.
Những người về nhà vào ban đêm có thể gặp những thứ bẩn thỉu, băng qua tro có thể xua đuổi thực vật.
Tro chắn cửa, chỉ có con người mới có thể bước vào, ma quỷ thì bị giữ lại bên ngoài.
Đêm đó tôi sốt cao.
Mẹ tôi mời Tiên Cô đến nhà, tôi hoa mắt chóng mặt không biết bà ta trừ tà bằng cách nào, chỉ nghe tiếng bà ta chửi rủa.
Mẹ tôi hỏi: "Có phải nó bị vướng vào cái gì ở sau núi không?"
Tiên Cô quát: "Là ông bố đã ch.ết của nó đấy!"
Tôi không thích bà ta gọi bố mình như .
Hơn nữa tôi vốn không thấy ông ấy.
Nhưng hôm sau cơn sốt của tôi thật sự thuyên giảm. Mẹ không cho tôi đi nữa, bảo tôi cứ nghỉ ngơi. Đó là một ngày hiếm hoi tôi ra ngoài chơi với cùng lớp.
À, đó chính là người đến đưa sách cho tôi khi tôi ch.ết - Trương Hâm.
Cô ấy là thân nhất của tôi, là người duy nhất chịu chuyện với tôi ở trường.
Hai hôm trước tôi và ấy cãi nhau, ấy cứ giải thích mãi.
Tôi nghĩ tôi mãi không đến trường, ấy cảm thấy tôi đang giận, sẽ đến nhà tìm tôi.
Hôm sau, quả nhiên ấy quay lại, lần này còn dẫn theo một nam, là lớp trưởng Từ Thạc.
4
Trương Hâm và Từ Thạc gõ cửa, miếng th.ịt treo dưới mái hiên nhà tôi.
Trương Hâm đó là th.ịt khô Từ Thạc lại cau mày lắc đầu, mùa hè không phải mùa món th.ịt đó, hơn nữa trông nó không giống th.ịt heo lắm.
Lần này người ra mở cửa là mẹ tôi.
Cánh cửa chỉ hé mở một khe nhỏ.
Trương Hâm và Từ Thạc cố gắng vào trong để tìm kiếm dấu vết của tôi.
Mẹ tôi vẫn tôi bị ốm cần nghỉ ngơi, ngay khi định đóng cửa thì bị Từ Thạc chặn lại.
"Dì à, bọn cháu đã biết chuyện Phùng Đồng xin nghỉ học rồi, bọn cháu cũng biết chuyện em trai ấy cần tiền th.uốc men để chữa b.ệnh. Cả lớp bọn cháu đều muốn giúp đỡ ấy nên đã cùng nhau quyên góp một ít." Từ Thạc vừa vừa lấy một tấm thẻ ngân hàng và một tờ phiếu trong cặp sách của mình ra.
"Đúng đấy ạ, bọn cháu cần chữ ký của Phùng Đồng."
Mẹ tôi liếm môi, không tờ giấy mà chằm chằm Từ Thạc, Từ Thạc sợ hãi trước đôi mắt đỏ ngầu của mẹ tôi, theo phản xạ lùi lạ, vô rơi tấm thẻ.
Trương Hâm không hiểu gì nên cúi người nhặt, ở góc độ này, ấy thấy cánh tay của tôi, vì thế lập tức hét lên: "Phùng Đồng, cậu có trong nhà đúng không?"
Trả lời ấy là tiếng đóng cửa.
Mẹ tôi đứng sau cánh cửa tức giận quát: "Không cần quyên góp, về hết đi, Phùng Đồng cần nghỉ ngơi."
Từ Thạc và Trương Hâm còn ở bên ngoài rất nhiều mẹ tôi kiên quyết không mở cửa.
Rất lâu sau, bên ngoài không còn tiếng nữa.
Lúc này mẹ tôi mới nhận ra việc không nên để th.i th.ể của tôi ở trong nhà, bà ấy đắp chiếu lên người tôi rồi đưa tôi vào trong.
Em trai đang ở trong phòng ngủ.
Tối hôm qua là lần đầu thằng bé uống bột x.ác trộn với mật ong, mùi vị không ngon lắm, uống bao nhiêu bát đều nôn ra, sau đó ngủ đến bây giờ.
Mẹ tôi cho tôi vào cái bình ủ đồ ăn, để che giấu cho kỹ còn cho tỏi vào lớp tỏi bên trên, chính bà ấy phải hắt hơi mấy lần.
Nhưng em trai vẫn không nhúc nhích.
Xử lý tôi xong rồi, mẹ tiếp tục đi nấu th.uốc cho em trai.
Tôi thật sự thắc mắc, liệu bài th.uốc dân gian này có chữa khỏi b.ệnh h.en s.uyễn hay không?
Hơn nữa b.ệnh nguy hiểm nhất mà em trai tôi mắc cũng không phải h.en s.uyễn.
Mẹ lay gọi em trai tỉnh, nó cuối cùng cũng thức, nó lại hét lên, đập vỡ cái bát, chỉ vào cái bình kêu: "Chị ơi! Chị, mở mắt ra đi! Chị ơi, chị mở mắt ra đi!"
Mẹ lập tức thay đổi biểu cảm, hai má run rẩy, nghiến răng nghiến lợi như để không cho bản thân quát lên, vừa an ủi em trai vừa lấy di ra gọi điện.
Nhưng em trai tôi như bị kích thích, liên tục đập đầu vào tường. Cùng lúc đó cơn h.en s.uyễn ập đến, cả người nó bắt đầu co giật.
Mật ong rừng từ trên bàn đổ xuống.
Mẹ tôi run rẩy bấm điện thoại, tôi tưởng mẹ định gọi điện cho b.ệnh viện mẹ lại quay sang với đầu bên kia: "Tiên Cô, mắt... Đổi màu rồi."
5
Tiên Cô nổi tiếng trong làng nhờ cứu nhiều người, trong đó có bố tôi.
Khi bố tôi còn sống, có lần ông ấy uống rượu rồi gặp thứ bẩn thỉu, nhảy bật lên trong nhà thì bị Tiên Cô cản lại. Lúc đó dù còn nhỏ tôi vẫn nhớ rất rõ.
Bắt đầu từ khi ấy, mẹ tôi rất tin tưởng bà ta.
Ngoài việc người sống nể phục, Tiên Cô còn có thể giúp đỡ người ch.ết.
Nhà nào muốn dời mộ hay chôn cất người đã khuất đều hỏi ý kiến của bà ta.
Thế nên việc chôn hai mẹ con kia ở hai nơi khác nhau cũng là ý tưởng của bà ta.
Tiên Cô đeo khẩu trang vào nhà vẫn thấy buồn nôn.
Tôi đã ch.ết bốn ngày rồi.
Tiên Cô cơ thể của tôi, sau đó lật miếng th.ịt xay nửa khô nửa ướt mà mẹ tôi đã c.ắt nhỏ cho một đợt chữa trị.
Bây giờ là xế chiều, trời đã sắp tối.
Tiên Cô đốt bùa vàng hòa với nước rồi c.ắt đầu ngón tay lấy hai giọt m.áu, sau đó bảo mẹ đút cho em trai uống.
Mùi hôi tanh khắp phòng, bà ta không chịu nổi nữa, vội đi mở cửa sổ.
May là ở làng quê chỗ chúng tôi nhà nào cũng xa nhau, nếu không sẽ có người phát hiện ra điều khác thường.
Tiên Cô buộc một sợi dây đỏ vào một lá bùa vàng rồi bịt mắt tôi lại.
Tôi nghe mẹ hỏi: "Không cần đưa đi chôn đúng không? Đồng Đồng là đứa bé ngoan, ở nhà cũng không sao đâu."
Tiên Cô hừ lạnh: "Mắt con bé đã đổi màu, sắp thành ma nữ, tiếp tục để nó ở đây nó sẽ ám chị, con trai chị cũng sẽ gặp xui xẻo."
Nghe bà ta , mẹ tôi không hỏi nữa.
Em trai quan trọng hơn.
Đừng là tôi đã ch.ết, dù tôi còn sống, nếu phải lựa chọn giữa hai người, mẹ chắc chắn sẽ chọn em trai.
Trừ mẹ và Tiên Cô, không ai biết tôi đã ch.ết, chủ yếu là chẳng ai quan tâm, trừ Trương Hâm và Từ Thạc đến nhà hai lần để tìm tôi.
Họ đã sắp tìm ra chân tướng, nếu hôm nay tôi bị đem đi chôn, cái ch.ết của tôi mãi mãi sẽ là bí mật.
Hơn nữa không biết họ sẽ chôn tôi ở nơi hẻo lánh nào.
Nghe đâu con người sau khi biến thành ma sẽ không còn tỉnh táo như lúc còn sống, thậm chí không thể tìm đường về nhà.
Giống như hai mẹ con chôn sau núi, bọn họ chắc chắn vẫn chưa tìm thấy nhau nên cứ ra ngoài lang thang.
Tôi thật sự rất muốn hỏi mẹ đang nghĩ gì.
Sau khi tôi ch.ết, bà ấy lấy th.ịt của tôi để chữa b.ệnh cho con trai của mình.
Có bao giờ bà ấy nhớ rằng tôi cũng là con của bà ấy không?
Từ lúc bố qua đời, mẹ đặt mọi kỳ vọng vào em trai, còn tôi thì sao? Có phải vì tôi ch.ết rồi nên không còn giá trị không?
Cơ thể tôi tuột khỏi tay mẹ, khoảnh khắc đó, đôi mắt mẹ tôi biến thành màu đỏ.
Dưới bầu trời đêm, Tiên Cô hét lớn.
Thì ra Tiên Cô thần thông quảng đại cũng biết sợ.
Tôi thấy đầu bà ta bị tách đôi, cái miệng hay chuyện hùng hồn nay không còn gì nữa.
Trời đã khuyên, tôi về phòng, nằm ngủ bên cạnh mẹ.
Mẹ tôi run rẩy ôm lấy tôi.
6
Nước phép của Tiên Cô đã có tác dụng, em trai tôi bình thường trở lại, cơn h.en s.uyễn cũng đã chấm dứt. Nó thậm chí còn có thể ngồi dậy bài.
Mẹ xoa tay tôi: "Đồng Đồng, bài th.uốc có tác dụng rồi, vẫn phải tiếp tục dùng. Mật ong trong nhà đã hết, không có vị ngọt em trai con không thể uống , mẹ phải đi mua thêm."
Giọng điệu của mẹ rất thận trọng như thể đang thảo luận với tôi.
Bà ấy đi vội đến mức không mang theo di , lát nữa phải trả tiền thế nào đây?
Tiếc là tôi không thể ra khỏi nhà, nếu không tôi chắc chắn sẽ mang cho bà ấy.
Một lát sau, bên ngoài có tiếng , tôi tưởng mẹ về láy di .
Nhưng truyền đến lại là tiếng đập cửa.
Trương Hâm và Từ Thạc đứng bên ngoài gọi tên tôi.
Em trai đang ở trong phòng ngủ, không ai trả lời.
Trương Hâm nhỏ: "Không có ai cả, tớ thấy mẹ ấy cầm túi x.ách đi ra đường chính."
Từ Thạc cũng hạ giọng: "Cậu khẳng định hôm đó đã thấy Phùng Đồng nằm trong nhà sao?"
"Chắc chắn!"
"Vậy chúng ta vào trong thử đi."
Có tiếng chìa khóa cắm vào ổ, xoay mấy cái, cửa mở.
Sao bọn họ lại có chìa khóa nhà tôi?
À đúng rồi, nghỉ hè tôi có qua nhà Trương Hâm bài tập, chìa khóa để ở nhà ấy.
Vào nhà, Trương Hâm than: "Trời ạ, mùi gì ?"
Từ Thạc bình tĩnh hơn ấy, cậu gọi tôi: "Phùng Đồng cậu ở đâu? Phùng Đồng, Đồng Đồng?"
Trương Hâm trêu: "Đồng Đồng? Gọi nghe cảm thế, lớp trưởng, cậu và Phùng Đồng càng ngày càng thân nhau đấy!"
Từ Thạc không trả lời, bịt mũi lại : "Có gì đó lạ lắm, hôi quá..."
"Có phải đồ ăn bị ôi thiu không? Nhà Phùng Đồng nghèo đến mức phải đồ ăn thiu mấy ngày cũng ăn ."
Đột nhiên Từ Thạc dừng lại: "Trong cái bình kia là gì?"
Trong vài giây, không ai gì.
Trương Hâm ngồi xổm xuống, có tiếng ấy kề mặt xuống đất: "Lớp trưởng, hình như mùi từ dưới giường bốc lên, cậu lấy di soi đi, tớ không mang theo di ... À phải, cậu có thấy mẹ ấy hơi kỳ lạ không? Tớ nhớ bà ấy thân thiện lắm bây giờ trông có vẻ rất đáng sợ."
"Việc Phùng Đồng đột nhiên nghỉ học cũng rất kỳ lạ, mấy hôm trước ấy vẫn khỏe mạnh mà."
"Chẳng lẽ chuyện của cậu và Phùng Đồng Phùng Đồng kể với mẹ mình rồi?"
Từ Thạc không trả lời.
Di phát ra đèn flash, Từ Thạc mở cái nắp bình lên.
Trương Hâm cũng nằm xuống vào gầm giường.
Đúng lúc này, ngoài cửa có tiếng .
Mẹ tôi quay về lấy điện thoại.
Không biết do cửa đã mở sẵn hay do phát hiện bí mật trời nên quá khiếp sợ, người trong nhà không hề phát hiện mẹ tôi quay về.
Vừa thấy thứ trong bình, Từ Thạc lập tức lùi lại, vội chạy đi kéo Trương Hâm ở phía giường.
Trương Hâm há to miệng, giữ nguyên tư thế không nhúc nhích.
Cô đang cùng tôi ở dưới giường bốn mắt nhau không còn vui vẻ như trước.
Cửa lần nữa đóng lại.
Mẹ tôi đã vào nhà, giơ tay vuốt tóc: "Hai đứa tới tìm Đồng Đồng à? Tìm thấy con bé chưa?"
Trương Hâm nghẹn ngào: "Lớp trưởng, Phùng Đồng ch.ết rồi!"
Mẹ tôi lấy con d.a.o ph.ay trong tủ ra, quát: "Đồng Đồng không ch.ết, nó chỉ đang ốm cần nghỉ ngơi thôi, hai đứa ồn ào như đánh thức nó thì sao!"
Trương Hâm hét ầm lên.
Còn Từ Thạc thì vẫn im lặng.
Tôi đoán chắc cậu ấy đang sững sờ.
Dù gì người nằm trong cái bình mà cậu ấy mở nắp chính là Tiên Cô.
Trong căn nhà chật hẹp có đến hai th.i th.ể, một học sinh trung học như Từ Thạc sao có thể chịu nổi?
Trương Hâm kêu gào: "Lớp trưởng, cậu mau báo cảnh sát đi!"
Trương Hâm vừa gọi vừa dậm chân, nhà tôi vẫn đã cũ, có lẽ do ấy dẫm quá mạnh, tôi từ dưới gầm giường theo đó lăn ra đến bên chân ấy.
"A!" Trương Hâm sợ hãi ngồi xổm xuống.
Cổ tôi bị gãy, chỉ có thể quay sang một bên nên không thể thấy Trương Hâm, chỉ có thể thấy Từ Thạc đang đứng bên cái bình.
Đã mấy ngày rồi tôi không gặp Từ Thạc, tôi rất muốn mỉm với cậu ấy.
Khi không ai quan tâm đến tôi, chỉ có cậu ấy và Trương Hâm không ngừng tìm kiếm tôi.
Họ thực sự là những người tốt.
Nhưng có vẻ Từ Thạc sợ tôi, cậu ấy quỳ xuống.
Không, không phải quỳ với tôi mà là quỳ với mẹ.
Tôi quên mất, bà ấy đang cầm con d.a.o, chắc cậu ấy bị con d.a.o dọa sợ.
"Dì, cháu không thấy gì cả. Đồng Đồng... Không, là Phùng Đồng, ấy chỉ bị ốm và đang nghỉ ngơi thôi. Bây giờ bọn cháu đi ngay."
Bạn thấy sao?