Nhà tôi có một phong tục, đó là con chưa lập gia đình hoặc trẻ em ch.ết khi còn nhỏ sẽ không h.ỏa t.áng, cũng không đưa vào m.ộ tổ tiên mà chỉ tìm một mảnh đất để ch.ôn c.ất.
Trước đây có một người phụ nữ sinh đứa con ngoài giá thú sau khi qu.a đ.ời, hai mẹ con chôn cất riêng.
Người ta kể ban đêm đã thấy linh hồn của hai mẹ con họ đi tìm nhau.
Năm mười sáu tuổi tôi qua đời, vì thế không hỏa táng, cũng không chôn cất.
Thậm chí không ai biết tôi đã ch.ết.
Bạn bè cùng lớp mang sách giáo khoa mới phát đến nhà, hỏi thăm tại sao tôi không đi học.
Người mở cửa là em trai tôi.
Em trai tôi năm nay mười hai tuổi, vừa bước vào lớp sáu.
Sau kỳ nghỉ đông, mùa xuân đến, phấn hoa khắp nơi, thằng bé lên cơn hen suyễn nên phải nghỉ học ở nhà.
Tiếng TV rất to.
Tôi bị choáng ngợp bởi những âm thanh khác trong phòng.
Tôi ch.ết rồi.
Một nửa cơ thể nằm trên cái chiếu trong phòng.
Nửa còn lại treo trên dầm.
Bạn cùng lớp tôi thấy thế thì thốt lên: “Nhà em thịt khô hả?”
Em trai tôi hiếm khi tiếp với người lạ, không trả lời ấy.
Bạn tôi lại hỏi: “Phùng Đồng có ở nhà không? Chị muốn gặp cậu ấy.”
Em tôi chặn họ trước cửa: “Chị em… Chị ấy… Đang ngủ…”
Tôi đúng là đã “ngủ” rồi.
Sau khi bè của tôi về, em trai đóng cửa lại.
Nhưng đúng lúc này lại có tiếng gõ cửa.
“Bưu phẩm chuyển phát nhanh của Phùng Đồng, xin hãy ký nhận.”
Tôi mua nó bằng t.iền lương bán thời gian của mình trước khi ch.ết.
Một máy xay thịt.
Mẹ tôi muốn bánh bao cho tôi ăn, tôi sợ mẹ khó thái nhân thịt nên đã mua nó.
Tôi hoàn toàn không ngờ bà ấy lại dùng nó để xử lý thi thể của tôi.
Bố tôi mất sớm.
Một mình mẹ tôi đi nuôi tôi và em trai.
Để giúp bà giảm áp lực công việc, tôi đã xin đi thêm.
Trước kỳ khai giảng năm học mới, mẹ tôi đột nhiên bảo tôi nghỉ học một năm để lấy t.iền học phí đó chữa b.ệnh cho em trai.
B.ệnh h.en s.uyễn của thằng bé càng ngày càng nặng, gia đình chúng tôi không thể trì hoãn thêm nữa.
Tôi đồng ý, gọi điện cho giáo viên trước năm học, sau đó định đến trường thủ tục xin nghỉ học rồi đi xin việc ở nhà máy gần nhà để kiếm thêm t.iền.
Giáo viên của tôi rằng với nền y học phát triển bây giờ thì bệ.nh he.n s.uyễn có thể chữa khỏi, ấy sẽ cho tôi mượn t.iền.
Tôi không nhận, tôi chỉ muốn với mẹ b.ệnh he.n s.uyễn có thể chữa khỏi.
Nhưng chưa kịp thì tôi đã ch.ết.
Tôi không ngờ phương pháp chữa b.ệnh h.en s.uyễn của mẹ tôi không phải đến b.ệnh viện, thay vào đó là dùng cách dân gian.
Phơi khô th.ịt và m.áu của người thân rồi ngh.iền thành bột, sau đó trộn với mật ong rồi ăn.
Máy xay thịt đang hoạt ầm ầm.
Em trai tôi đột nhiên hét lên: “Mẹ!”
2
Mẹ tôi dừng máy xay lại, lặng lẽ đưa tay đến gần miệng tôi.
Tôi có thể thấy rõ nốt ruồi trên dái tai của bà ấy.
Bà ấy muốn nghe xem tôi còn thở không.
Một lúc sau, bà ấy che mặt tôi bằng đôi bàn tay ướt đẫm.
Trước mặt tôi tối sầm.
Tôi nghe bà ấy nổi giận quát em trai: “Sợ cái gì? Nó là chị của con, nó không con đâu!”
Tôi không thể thấy biểu cảm của mẹ mình lúc đó tôi có thể ngửi thấy mùi máu nồng nặc.
Em trai tôi phát ra tiếng lạ.
Có lẽ vì quá sợ hãi nên nó lại lên cơn hen.
Tôi nghe mẹ tôi vỗ lưng nó an ủi: “Không sao đâu, dùng th.uốc của tiên rồi con sẽ không phải chịu khổ nữa.”
Đây là bài th.uốc dân gian của tiên .
Trong làng chúng tôi có rất nhiều bài th.uốc dân gian lưu truyền.
Chỉ cần uống chai giấm là có thể nhận tràng, lau mình bằng nước tiểu trẻ con có thể ngăn ngừa chứng tê cóng.
Cũng có người uống nước phép để chữa b.ệnh đ.iên.
Nhị Trụ Tử ở đầu thôn bị điên nhiều năm, nhà nghèo không có t.iền chữa b.ệnh nên đã nhờ một người đàn bà gọi hồn, đổ máu gà lên người, dùng roi quất, cuối cùng nhốt hắn vào chuồng heo, chỉ cho ăn cám, sau năm ngày hắn thật sự hết b.ệnh, từ từ chuyện lại bình thường, gặp mọi người cũng biết chào hỏi, còn cưới vợ sinh con.
Nhờ Nhị Trụ Tử, người đàn bà kia bắt đầu nổi tiếng, bây giờ mỗi khi nhắc đến bà ta, mọi người đều gọi là Tiên Cô.
Mẹ tôi mua bài th.uốc dân gian này từ Tiên Cô, tất cả t.iền học phí và t.iền đi hè của tôi đều đã lọt vào túi bà ta.
Máy xay thịt hoạt trở lại.
Quạt kêu rè rè.
Bây giờ là tháng chín trời vẫn còn rất nóng, nếu xử lý chậm sẽ có mùi.
Hơn nữa b.ệnh h.en s.uyễn của em trai tôi cũng không thể trì hoãn hơn nữa.
Nhưng em trai tôi quá s.ợ, thằng bé vừa thở dốc vừa rơi chén th.uốc mẹ đưa, lại hét lên: “Chị ơi, chị ơi, mở mắt ra đi!”
Tôi ch.ết rồi, cơ thể bị chia hai mắt vẫn mở.
Mẹ tôi cố che mắt tôi lại rồi đuổi thằng bé về phòng.
Một lúc sau, bà ấy run rẩy lấy di ra gọi điện.
Người ở đầu bên kia vừa ăn vừa hỏi: “Là chị dâu đấy hả? Có chuyện gì ? Bài th.uốc có tác dụng không? Không cần tốn nhiều công sức đâu, chỉ cần cắt thành từng miếng nhỏ rồi dùng như th.uốc bình thường thôi.”
Có vẻ cuối cùng mẹ cũng ngửi thấy mùi hôi thối trên người tôi, bà ấy há miệng nôn ra khắp sàn, lẩm bẩm: “Nó… Hình như nó không muốn…”
“Không muốn cái gì?”
“Nó vẫn đang tôi chằm chằm.”
Người ở đầu bên kia to tiếng: “Một bé đột ngột qua đời sẽ cảm thấy may mắn vì cứu đàn ông của gia đình. Sao nó lại không muốn chứ? Chị dâu, đưa điện thoại qua đi, để tôi chuyện với nó.”
Mẹ tôi bật loa ngoài, đặt điện thoại bên cạnh tôi.
Nhưng Tiên Cô không gì, rất lâu sau mới đổi giọng : “Chị dâu, vào mắt bé đó, có phải đôi mắt đã đổi màu không?” Bà ta nuốt nước bọt, “Trinh nữ ch.ết oa.n phải che mắt lại, nếu không… Nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn. Việc nó không thể là điềm báo.”
Bạn thấy sao?