Bài Tập Trong Quán [...] – Chương 4.5

(20)

Sau khi ở bên Quý Thần Dần, ban đầu tôi vẫn cảm thấy rất không quen. Chúng tôi đều chưa thích nghi với danh phận mới này, ngược lại còn trở nên khách sáo hơn trước. Ví dụ, lỡ chạm phải tay tôi cũng phải đỏ mặt nửa ngày, rồi một câu xin lỗi.

Tôi cũng khá ngại ngùng lúc đầu.

Nhưng càng về sau, tôi càng cảm thấy không đúng.

Đây là đương, chứ không phải đang chơi với bông gòn!

Một ngày nọ, mệt mỏi sau khi đọc tài liệu, đã gục đầu xuống bàn ngủ.

Nhìn bàn tay có khớp xương rõ ràng của , tôi vô thức chạm vào.

Lúc đầu tôi còn hơi cẩn thận, thấy không tỉnh dậy, tôi bắt đầu từ từ xoa xoa lòng bàn tay .

Đột nhiên, tay tôi đang nghịch bị nắm lại, “Em đang ?”

Quý Thần Dần vừa mới tỉnh dậy, giọng có chút mơ màng, tóc mái rối rít rủ xuống, trông ngây thơ đến mức không thể chịu nổi.

Tôi bị vẻ ngoài đáng của cho tan chảy, lại xoa xoa lòng bàn tay thêm chút nữa, rồi bừa: “Họ như sẽ có cảm giác tim đập nhanh.”

Quý Thần Dần nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi : “Nhưng mà không cảm thấy…”

Anh lúc nào cũng thế, không hiểu tâm của tôi.

, tôi liền nghiêng lại gần, lén hôn lên má : “Giờ thì có chưa?”

Khi Quý Thần Dần nhận ra tôi đang gì, mặt dần đỏ lên.

Nhìn xem, sao lại thiếu kiên quyết đến .

Tôi còn muốn trêu thêm, Quý Thần Dần lại đáp: “Không có.”

Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!

Anh đã đỏ mặt rồi mà vẫn không có!

Anh đỏ mặt còn không có!

Tôi đang định vạch trần thì Quý Thần Dần bất ngờ nhắm mắt lại, hôn nhẹ lên môi tôi, rồi thì thầm bên tai: “Giờ thì có rồi.”

Nhìn xem, thật sự đã trưởng thành hơn rồi.

Tôi che mặt lại, không muốn thấy tôi ngại ngùng, lầm bầm : “Anh thật phiền phức.”

Quý Thần Dần khẽ, rồi : “Lại phiền rồi à?”

Tôi mãi mà không thấy đến an ủi mình, liền lén , phát hiện đang mày mò gì đó trên máy tính.

Anh nhận ra tôi đang lén , khóe môi khẽ nhếch lên.

, tôi liền một cách tự nhiên: “Anh không an ủi em, thì trong lòng không có chỗ cho em sao?”

Ngay giây sau, một tin nhắn từ Quý Thần Dần bật lên.

Tôi theo phản xạ mở file dự án gửi, bên trong hiện ra một chó con đáng .

Anh đã dùng chương trình để vẽ cho tôi một chó con.

Tôi tò mò sang, vừa lúc ánh mắt tôi chạm phải đôi mắt đang của Quý Thần Dần.

Anh nhún vai, vẫn mỉm : “Bạn giận, nên đã vẽ một chó con cho ấy.”

“Em giúp xem có thể ấy hết giận không.”

Thật là.

Anh giờ trẻ con quá.

Tôi hừ hừ , thực ra khóe miệng cũng không thể nào ngăn lại sự vui vẻ.

Vì trên bàn tôi đang để cuốn “Tập thơ của Tagore.”

Trang đó vừa vặn viết rằng——

Chú chó nghi ngờ vũ trụ rộng lớn âm thầm âm mưu chiếm đoạt vị trí của nó.

Ngay giây sau, Quý Thần Dần nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, : “Chú chó không cần lo lắng, vị trí của em là không thể thay thế.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...