1
Tôi nhét cuốn bài tập toán cao cấp vào túi, toán cao cấp lại đá tôi xuống hố.
Uống đến mức say rồi mà vẫn phải ngồi bài tập trong quán bar, tôi thực sự muốn bứt trụi tóc.
Đang lúc phiền muộn, ánh mắt tôi liếc thấy một chàng đẹp trai đeo kính ngồi đối diện, trên thẻ tên ghi rõ ràng là nghiên cứu sinh đại học A.
Học bá đây rồi!
Lòng can đảm dâng lên, tôi lảo đảo bước về phía .
Bỏ qua ánh mắt có chút nghi ngờ của , tôi chỉ vào đống bài toán trên ghế sofa phía sau, thẳng thừng hỏi: “Anh biết không?”
Vừa xong, không khí chợt trở nên im lặng.
Anh ngẩn người một lát, dường như khẽ , ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu tôi.
Những người bên cạnh rối rít xúm lại, trêu chọc: “Có tiến bộ rồi ha, dám bắt chuyện với thầy Quý cơ đấy.”
Đầu óc tôi ong ong, chỉ cảm thấy rất gấp, sợ từ chối liền vội vàng : “Tôi có thể trả tiền.”
Lại một tiếng trêu nữa vang lên.
Anh cau mày, liếc ánh mắt cảnh cáo về phía mình: “Cô ấy uống say rồi, đừng nữa.”
Tôi không đâu!
Thấy không tin, tôi liền nhanh chóng lấy cuốn bài tập toán cao cấp ra, đặt mạnh lên bàn: “Làm không?”
Âm nhạc dừng lại đúng lúc, sự im lặng lúc này trở nên chói tai.
Mọi người đều trông như gặp ma.
Thầy Quý nhướn mày, liếc qua sách giáo khoa trên bàn, như đang suy nghĩ: “Sinh viên Đại học A?”
Tôi gật đầu.
Thấy có vẻ hơi dao , tôi cầu xin:
“Tôi thực sự chỉ biết mỗi phần lời giải.”
“Trợ giảng mới của bọn tôi biến thái lắm, hôm nay không nộp là tiêu đời.”
Nghe xong, nhướn mày cao hơn, dường như bị một sự trùng hợp nào đó cho kinh ngạc, hỏi lại: “Biến thái à?”
Rồi vừa vừa hỏi tôi: “Cô tên gì?”
Tất nhiên tôi không thể để biết tên thật, nên nghẹn ngào : “Tôi tên Từ Tuấn Đại!”
……
2
Bạn bè của người thì nhịn sắp phát điên, người thì lăn lộn trên ghế sofa.
Họ liên tục trêu ghẹo: “Cô bé này bảo cậu là đồ biến thái đấy!”
Nhạc có hơi ồn, tôi không nghe rõ lắm.
Nhưng dưới sự nài nỉ mãi không buông của tôi, thầy Quý cuối cùng cũng cầm Điểu nhé lên và bắt đầu .
Tôi cảm đến mức suýt nữa quỳ xuống tạ ơn .
Ánh đèn lúc mờ lúc rõ chiếu lên góc mặt của , tôi nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy bài toán thì đẹp, còn thì khó quá.
Khi sắp xong, tôi loay hoay tìm túi để trả tiền cho .
Nhưng cái túi hôm nay thật kỳ lạ, bố cục khác hẳn so với những gì tôi nhớ, tìm mãi mà không thấy tiền ở đâu.
“Ngăn bên cạnh có tiền.” Giọng quen thuộc, uể oải lại vang lên bên tai tôi.
Ồ, ra là ở ngăn bên cạnh.
Tôi vội tìm kiếm và quả nhiên tìm một xấp tiền, liền nhét hết cho rồi hỏi:
“Sao biết tiền ở đây?”
Có lẽ vì khoảng cách quá gần, tôi thấy ánh đèn phản chiếu thành những vòng tròn đẹp mắt trong mắt , cả người như đang tỏa sáng.
Tiến sĩ đúng là thông minh thật!
Không chỉ biết bài, mà còn biết tiền tôi để ở đâu.
Anh xấp tiền bị tôi vò thành một cục, khóe miệng cong lên: “Vì đây là túi của tôi mà.”
Rồi lại là một tràng vang lên.
Mọi người trêu chọc: “Dùng tiền của mình để bài tập mình giao, thầy Quý, chuyện này cậu có thể kể cả đời đấy haha.”
Tôi bực bội cau mày, phản bác: “Tôi sẽ trả tiền mà.”
Thầy Quý đỡ trán, dắt tôi ra ngoài, thuận theo mà : “Ừ, cứ thiếu trước đi, sau này có nhiều cơ hội trả mà.”
3
Sau đó tôi không nhớ gì nữa, khi tỉnh dậy thì đã ở trong ký túc xá rồi.
Tôi ngơ ngác mất hai giây, vội vàng mở điện thoại ra, phát hiện bài tập hôm qua đã chụp ảnh và tải lên.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thầm khen ngợi học bá thật giỏi.
Đang định nhớ lại chi tiết cuộc trò chuyện với học bá ngày hôm qua, thì cùng phòng đột nhiên hỏi tôi với vẻ mặt đầy tò mò: “Cậu với trợ giảng có Điểu hệ gì thế?”
Liên Điểu gì đến trợ giảng?
Tôi đầy nghi hoặc, cùng phòng ngạc nhiên : “Hôm qua trợ giảng đưa cậu về đấy.”
Cô ấy ngừng lại một chút, mặt đầy hóng hớt bổ sung: “Cậu còn nắm lấy áo người ta không cho đi, bảo người ta tiếp bài tập.”
Rắc! Tôi nghe thấy tiếng não mình như bị co rút lại.
Bỏ qua giọng điệu mập mờ của ấy, tôi run rẩy hỏi: “Trợ giảng của bọn mình, họ Quý à?”
Cô ấy ngạc nhiên đáp: “Quý Thần Dần chứ ai, nhân vật học bá đẹp trai như mà cậu lại không biết tên thầy ấy ư.”
Aaaaa!
Tôi tiêu rồi, tôi cứ nghĩ chỉ là một nghiên cứu sinh, không ngờ lại chính là trợ giảng thật.
Tôi còn mắng là đồ biến thái…
Trong lúc cùng phòng vẫn đang hỏi han, tin nhắn từ trợ giảng đã sáng rõ trên màn hình: [Bạn học Từ Tuấn Đại.]
…
Ngừng một chút, tin nhắn thứ hai hiện lên.
[Đến văn phòng, phòng 303]
……
Ha ha ha tôi xong rồi, thế giới này cuối cùng cũng điên thật rồi hu hu hu.
4
Tôi hồi hộp bước vào văn phòng, vừa đã thấy giáo sư hiền từ đang mỉm thảo luận điều gì đó với một chàng trai đẹp trai.
Chàng trai trông khá quen, tôi bắt đầu run rẩy.
Không sai, đó chính là Quý Thần Dần.
Khác hẳn với vẻ uể oải dưới ánh đèn mờ trong quán bar tối qua, bây giờ trông có chút lạnh lùng. Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ đổ lên người , khiến toát ra một cảm giác xa cách kỳ lạ.
Thấy tôi bước vào, cả hai người đồng thời ngẩng đầu lên, giáo sư lập tức nghiêm túc lại, hỏi: “Tống Nghi Thanh, em đổi tên từ lúc nào ?”
Rồi ông chỉ vào màn hình máy tính đang hiển thị phần chấm bài, : “Tên mới khá đặc biệt đấy.”
Aaaaa!
Người thì chết từ hôm qua, hôm nay mới chôn đây mà.
Tôi cái tên “Từ Tuấn Đại” to đùng trên phần bài , chỉ muốn tự đập đầu chết cho rồi.
Giáo sư vỗ vai Quý Thần Dần, vừa bực vừa : “Đây là sinh viên hôm qua cậu bảo là cậu bài tập trong quán bar đấy à?”
Quý Thần Dần xoay Điểu nhé trong tay, không gì.
Giáo sư dạy dỗ tôi một cách nghiêm túc, lời lẽ đầy tâm huyết. Tôi càng nghe càng xấu hổ, chân thành xin lỗi, hối hận đến mức ruột gan muốn thắt lại.
Quý Thần Dần vẫn rất bình tĩnh, ánh mắt có phần nghiêm nghị: “Bài tập lần này, tôi hy vọng em về tự lại. Nội dung tôi viết cho em có thể tham khảo, nhất định phải có sự hiểu biết của chính mình.”
Anh vừa , tôi mới phát hiện bài tập cho tôi không phải đáp án, mà là toàn bộ các bước giải và suy nghĩ logic.
Tôi lập tức càng cảm thấy xấu hổ hơn.
Chắc tối qua tôi bám mãi nên mới phải viết trước mặt bao người như .
Nhưng không hề khó tôi, mà chỉ viết ra ý tưởng giải để tôi học hỏi.
Anh thật sự… tôi muốn khóc chết mất.
Tôi đã phiền như mà vẫn không quên hướng dẫn tôi học tập.
Khi tôi ngại ngùng cúi đầu định cảm ơn, bỗng nhiên tôi để ý thấy phần chân của có vẻ không giống chúng tôi. Tôi sững người lại.
Nếu tôi không nhầm, phần lộ ra từ ống quần cuộn lên đó chắc là một chiếc chân giả.
Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát. Tôi lập tức ngẩng đầu lên, lo sợ nhận ra ánh mắt kỳ lạ của tôi, vừa đúng lúc lại chạm phải ánh mắt dò xét của .
Trời ạ, tôi bị phát hiện rồi sao?
Trong một thoáng, đủ loại cảm lẫn lộn trong đầu, tôi không biết phải gì nữa.
Quý Thần Dần vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, giỡn như thể không có chuyện gì: “Sao, em sợ tôi đến thế à?”
Tôi vội vàng lắc đầu, chân thành đáp: “Không! Thầy trợ giảng rất tốt mà.”
Câu này tôi thật lòng. Trước đây tôi chỉ nghĩ nghiêm khắc, sau chuyện này, hình ảnh của trong tôi lập tức trở nên cao lớn hơn hẳn.
Quý Thần Dần nhẹ trong mắt, hỏi lại: “Thật không?”
Khi tôi định gật đầu thì nở một nụ đầy ẩn ý: “Nhưng tôi nghe mình là một kẻ biến thái mà?”
Tôi: …
Sao lại lôi chuyện cũ ra thế này…
Tôi vội vàng chào thầy rồi lủi ra khỏi văn phòng.
Cảnh ngượng ngùng ban nãy nhờ câu của mà đã xóa bỏ một cách hoàn hảo.
5
Cuộc phê bình lần này kết thúc bằng việc tôi phải lại bài tập.
Trên đường trở về ký túc xá, đầu óc tôi cứ mãi nghĩ về ánh mắt thoáng qua nỗi buồn nhẹ nhàng của khi chúng tôi đối diện.
Vừa bước vào cửa, cùng phòng đã lên: “Trời ơi! Động lực duy nhất của cái môn này sắp mất rồi, trợ giảng đẹp trai của chúng ta sắp rời đi rồi.”
Tôi ngẩn người: “Rời đi… Quý Thần Dần sắp đi à?”
Cô ấy thất vọng mở điện thoại xem tin tức trong nhóm, buồn bã : “Haizz, vốn dĩ thầy ấy chỉ tạm thời gọi đến giúp, nghiên cứu tiến sĩ áp lực thế, thầy ấy đi cũng là chuyện bình thường thôi.”
Tôi tò mò: “Thầy ấy thực sự là nghiên cứu sinh ở viện mình à?”
Cô ấy ngạc nhiên : “Trời ơi, con bò nhà mình nuôi còn chạy nhanh hơn tốc độ mạng của cậu đó.”
“Quý Thần Dần! Siêu thần thánh của Viện Khoa học Máy tính, từ đại học, thạc sĩ đến tiến sĩ đều học liền mạch, năm ngoái vừa về nước sau khi học trao đổi quốc tế.”
…
Sau khi cùng phòng tôi kể cho tôi nghe lý lịch xuất sắc của , tôi sốc thật sự.
Những người giỏi giang quả nhiên gì cũng giỏi, không chỉ viết mã mà còn giải bài toán, mà đáng ngưỡng mộ nhất là còn rất nhiều tóc.
Không giống tôi, không chỉ rụng tóc mà còn không phát triển trí não.
Cô vừa cho tôi xem bài viết về thành tích của , vừa phàn nàn: “Ủa, sao lại có người đồn hắn sức khỏe không tốt chứ.”
Tim tôi bỗng chùng xuống, nghĩ đến chiếc chân giả lạnh lẽo kia, đó thực sự là tin đồn sao?
Sau khi lướt hết các bài viết, kết luận: “Người nổi tiếng, không hề có bất kỳ tin đồn nào.”
Nói đến đây, ấy dừng lại, rồi tôi đầy ẩn ý: “Cậu là người đầu tiên.”
Tôi: …
Hôm đó thực sự chỉ là một tai nạn thôi mà.
Dưới ánh đầy tò mò của các cùng phòng, tôi buộc phải kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua. Cả phòng lên , rồi sợ hãi hỏi: “Cậu dám một mình đi bar, gan lớn thật đấy, cậu tưởng bar là nhà cậu mở à?”
Tôi chớp mắt, gật đầu: “Ờ… là nhà chị tôi mở.”
Cả phòng sững người trong giây lát rồi phát ra tiếng hét chói tai:
“Cái bar đó có cơ sở ở khắp nơi đấy, hóa ra có đại gia ngồi ngay bên cạnh!”
Tối hôm đó, cả ký túc xá kéo nhau đến quán bar nhà tôi tiêu xài, và tất nhiên là dùng tài khoản của tôi.
Kể từ đó, tôi nhận biệt danh mới– Chị.
Các tôi là chị đại duy nhất của họ, và thường xuyên nhại lại những câu của “Từ Tuấn Đại” trong ký túc xá.
Rất tốt, từ nay tôi chẳng thể ngẩng đầu lên trước mặt các cùng phòng nữa.
Bạn thấy sao?