13.
Lúc tôi ngủ thiếp đi, mồ hôi nhỏ giọt, ngay cả ngón tay cũng đều mỏi nhừ không có chút sức lực.
Có lẽ là do uống chút rượu trong bữa tiệc rượu buổi tối.
Trong giấc mơ ngược dòng chảy thời gian, tôi lại nhớ về hai năm trước.
Dáng vẻ lần đầu tiên gặp Thẩm Hành Chu.
Trên bữa tiệc của các nhà giàu sang quyền thế, bởi vì từ trước tới nay Thẩm Hành Chu và Châu Hoài Xuyên luôn bất hoà đối phó lẫn nhau.
Gặp ta đang khoác tay tôi đi vào cửa, nhướn mày, :
“Châu Hoài Xuyên, mọi người đều chạy đến khu ổ chuột trải nghiệm cuộc sống, trải nghiệm tới cuối cùng lại cưới một đứa què về nhà.”
“Thế mà lại có thể là sự thật.”
Ánh mắt của cậu ấy rơi vào những vết sẹo dữ tợn kinh khủng rải rác trên bắp chân tôi, lại di chuyển một đường, cuối cùng đối diện với ánh mắt ôn hoà đầy ý của tôi.
Có hơi sững sờ.
“Chuyện của tôi không phiền cậu phải bận tâm.”
Châu Hoài Xuyên lạnh lùng đáp lại: “Nghe cậu vừa mới vào Thẩm Thị, vẫn nên lo nghĩ cho bản thân nhiều hơn đi, cẩn thận xảy ra sai lầm, trai ngoài giá thú kia của cậu sẽ lấy lại Thẩm Thị thay thế vị trí của cậu.”
Nhưng bởi vì khoảng thời gian đó, Châu gia và Thẩm gia có hợp tác ngắn.
Hai người này dù ngứa mắt đối phương, vẫn phải ngồi chung bàn ăn cơm.
Thẩm Hành Chu luôn thờ ơ không thèm đếm xỉa tới lời của bè ở bên cạnh.
Cho đến khi ở dưới bàn, mắt cá chân tôi ma sát lên bắp chân của cậu ấy.
Cậu ấy đột ngột quay đầu, không thể hiểu tôi.
Chàng thiếu niên 19 tuổi, đôi tai có chút đỏ.
Nhưng không gì cả.
Đêm khuya ngày hôm đó, Thẩm Hành Chu ở trong xe đậu bên ngoài biệt thự tư nhân.
Ngã ngửa trên ghế sau, bóng dáng chồng chéo lên nhau, sương mù nóng bỏng bốc hơi.
“Lâm tiểu thư, Châu Hoài Xuyên có biết chị là người như thế này không?”
“Không biết thì thế nào, chẳng lẽ vừa rồi cậu không ở ngay tại chỗ vén bàn lên mắng tôi hành vi hư hỏng phóng đãng, bây giờ ngược lại muốn với ta?”
Tôi nhắm mắt ngơ, chuẩn bị tự , tìm vị trí chính xác ngồi xuống.
Sau đó cúi xuống chuyển cơ thể, ma sát với lồng n.g.ự.c nóng bỏng của cậu ấy.
“Nếu đã không hợp với Châu Hoài Xuyên, tôi như , không phải cậu cầu còn không sao?”
Thẩm Hành Chu bị tôi ép tới hít vào một hơi lạnh, giây tiếp theo đóng băng tại chỗ.
Tôi trầm ngâm cúi đầu:
“Ồ… Trước đây cậu chưa từng.”
“Câm miệng!”
Cậu ấy thẹn quá hóa giận duỗi thẳng thân trên, không chịu thua kém chằm chằm vào mắt tôi.
“Cô lúc đầu, cũng như đối với Châu Hoài Xuyên sao?”
“Cậu đang muốn tôi dụ dỗ ta sao?”
Tôi : “Phải, cậu chủ nhỏ, cậu là người thứ hai, cho nên tôi có kinh nghiệm hơn…”
Lời phía sau còn chưa xong, đã bị nụ hôn dồn dập của Thẩm Hành Chu lấp kín quay trở lại.
Lúc mối quan hệ bí mật này tiến tới tháng thứ ba.
Trong một đêm nọ, sau khi gió ngừng sóng nghỉ.
Tôi dựa vào đầu giường, Thẩm Hành Chu đang quỳ giữa hai chân tôi, Thẩm Hành Chu vẫn chưa thoả mãn.
Đột nhiên : “Cậu rất chán ghét Thẩm Hành Xuyên?”
Động tác của cậu ấy lập tức dừng lại, ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi tôi: “Cứ phải nhắc đến ta vào lúc này sao?”
“Chúng ta có thể bắt đầu, không phải cũng bởi vì ta sao?”
Tôi bật , miễn cưỡng vuốt ve ngọn tóc của cậu ấy, để cậu ấy yên lòng, sau đó tiếp tục :
“Cậu chủ nhỏ, tôi tặng cậu một phần lễ vật lớn, không?”
Tôi biết, dục vọng và dã tâm Thẩm Hành Chu không đơn giản chỉ là nắm giữ tập đoàn Thẩm thị như .
“Châu thị hiện tại là do Châu Hoài Xuyên kiểm soát, chỉ cần cậu hợp tác với tôi, có thể giá trị thị trường cuối cùng sẽ không nhỏ… Nhưng, nhiều nhất ba năm, tôi có thể biến nó thành của cậu.”
Thẩm Hành Chu không trả lời, chỉ tôi.
Dần dần, trong ánh mắt đó tràn đầy ánh sáng của dục vọng, bộ dạng như chó con say mê quấn quít lấy tôi của Thẩm Hành Chu đã biến mất.
Thay vào đó, là Tiểu Thẩm tổng dã tâm hừng hực, thủ đoạn sấm sét trong lời đồn.
Thẩm Hành Chu thẳng người lên, nắm đầu gối tôi, trêu :
“Cho nên ngay từ lúc bắt đầu chị tìm tôi, là bởi vì chuyện này?”
“Ừm.”
“Vì sao? Chị hận Châu Hoài Xuyên?”
Tôi : “Ngày thứ hai sau khi ngủ cùng tôi trở về, không phải cậu đã điều tra tôi rõ ràng, bây giờ hà cớ gì đã biết rõ còn cố hỏi, cậu chủ nhỏ?”
…
Tôi chợt mở mắt.
Ánh sáng lấp lánh phía chân trời xuyên qua rèm cửa sổ chưa bao giờ kéo chặt.
Có lẽ là tối hôm qua lật qua lật lại mấy lần, quá mệt rồi, Thẩm Hành Chu vẫn đang nặng nề ngủ bên cạnh tôi.
Cậu ấy sinh ra có hình dáng gương mặt vô cùng đặc biệt, xương trán cao, môi mỏng hơi bạc, sống mũi cao thẳng kéo theo đường nét toàn bộ khuôn mặt càng lộ ra sự sắc sảo tài năng.
Nhưng lúc nhắm lại như thế này, ánh mắt sắc bén đó toàn bộ biến mất không thấy.
Tôi nghiêng đầu, chăm vẻ mặt điềm tĩnh lúc ngủ của cậu ấy.
Một lúc sau, đột nhiên khúc khích.
Bạn thấy sao?