Bài Kiểm Tra Tình [...] – Chương 7

10.

 

Châu Hoài Xuyên sững sờ tại chỗ.

 

Lực tay vốn dĩ rất lớn dần thả lỏng ra.

 

Tận dụng khoảnh khắc này, cuối cùng tôi cũng rút cổ tay từ trong tay ta ra.

 

Anh ta phản ứng lại, không dám tin tôi từng bước đi đến bên cạnh Thẩm Hành Chu.

 

“Lâm Tinh, đang cái gì ?”

 

“Không phải đang chất vấn nhân của tôi là ai sao?”

 

Tôi bình tĩnh ta: “Nói thật, vốn muốn giấu thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, thật sự có chút chán rồi.”

 

“Nếu đã chạm mặt rồi, dứt khoát như đi.”

 

“Như … Là ý gì?”

 

“Chính là như những gì thấy.”

 

Thẩm Hành Chu ở một bên có chút sốt ruột mở miệng, giơ tay ra, kéo tôi đến bên cạnh cậu ấy.

 

“Châu Hoài Xuyên, trước đây, ở trước mặt tôi đều không có cửa thắng. Một sợi dây chuyền, tôi tiện tay tặng cho A Tinh đeo chơi mà thôi, trả lại thì như thế nào, thật sự cho rằng có thể chọc giận tôi sao? Cũng lắm là lần sau, tôi tặng sợi dây chuyền đắt hơn.”

 

“Không phải muốn tìm tôi băm thành nghìn mảnh sao? Sao bây giờ chạm mặt rồi, lại không thành lời.”

 

“Tránh ra đi, chúng tôi phải quay về nghỉ ngơi.”

 

Câu cuối cùng không che giấu sự khinh thường, tràn đầy sự khiêu khích.

 

“Thẩm Hành Chu!”

 

Châu Hành Xuyên bị kích thích đến mức vành mắt ửng đỏ, đột nhiên hét lên một tiếng chói tai, giơ nắm đ.ấ.m đánh lên mặt cậu ấy.

 

Thẩm Hành Chu nghiêng đầu né tránh, đẩy tôi sang một bên, cùng ta vật lộn.

 

Cuộc ẩu đả này chỉ kéo dài nửa phút, bị bảo vệ tuần tra khách sạn cưỡng ép tách ra.

 

Thẩm gia và Châu gia bọn họ đều không muốn mạo phạm ai, thế là chỉ ôn tồn khuyên giải hai câu, gấp gáp rời đi.

 

Thấy không có người khác, Thẩm Hành Chu lập tức tiến tới, kề sát vào cơ thể tôi, vết thương trên gò má hướng về phía tôi:

 

“Chị, rất đau, tôi bị hủy dung rồi chị còn muốn tôi không?”

 

“Châu tổng đây là dáng vẻ một lời không hợp lập tức đánh người, chứng tỏ là người có xu hướng bạo lực.”

 

“Cũng may chị kịp thời ngừng lại giảm tổn thất, chọn tôi.”

 

Châu Hoài Xuyên không để ý tới hành quái gở của cậu ấy, chỉ chằm chằm tôi.

 

Đôi mắt ta đỏ rực giống như sắp chảy máu: “Vì sao?”

 

Vì sao?

 

Khoảnh khắc này tôi đột nhiên muốn bật .

 

Câu này, ba chữ này.

 

Ba năm trước lúc tỉnh lại từ trên giường bệnh, tôi cũng từng rơi nước mắt hỏi ta.

 

Lúc đó.

 

Anh ta trả lời như thế nào?

 

“Anh chỉ muốn kiểm tra một chút, có phải là trong bất kì hoàn cảnh nào em cũng sẽ không?”

 

Tôi vén mái tóc rối loạn của mình, che phủ dấu hôn đỏ tươi trên cổ.

 

“Rất đáng tiếc, không thông qua bài kiểm tra của tôi.”

 

11.

 

Cảm giữa tôi và Châu Hoài Xuyên dường như luôn bảo toàn.

 

Một bên bên trong càng ngày càng cuồng loạn hơn, bên còn lại càng ngày càng bình tĩnh hơn.

 

Lúc trước tôi biết bản thân không thể nhảy múa nữa, rất lâu vẫn không thể tin .

 

Sau khi xuất viện mới có thể từ trên xe lăn đứng dậy đi lại, đi tới phòng nhảy múa thử nghiệm.

 

Thử hết lần này tới lần khác, lại ngã xuống đất hết lần này tới lần khác.

 

Tới cuối cùng, tôi ngã tới chân tay xanh tím, nằm trên mặt đất khóc lớn, Châu Hoài Xuyên đẩy cửa đi vào.

 

Anh ta đứng trước mặt tôi, từ trên cao tôi khóc lớn, nghe những lời chất vấn dường như dính m.á.u của tôi, một từ cũng không trả lời.

 

Chỉ đến khi tôi khóc mệt rồi, cổ họng đã khàn không phát ra tiếng nào, mới lạnh nhạt mở miệng:

 

“Về nhà đi.”

 

“Áo cưới đã xong gửi tới rồi, quay về thử xem, có chỗ nào không phù hợp bảo họ sửa.”

 

Từ lúc khôi phục thân phận thái tử gia của Châu gia, không cần ở trước mặt tôi đóng vai học sinh nghèo rớt mùng tơi.

 

Anh ta dường như biến thành một người tôi hoàn toàn không quen.

 

Điềm đạm, kiêu ngạo, ngạo nghễ trên cao.

 

Thậm chí bối rối vì ta đã bằng lòng cưới tôi, đã bằng lòng để tôi - một học sinh nghèo phải dựa vào biểu diễn nhảy múa kiếm tiền trang trải cuộc sống, sống cuộc sống của người vợ giàu có.

 

Suy cho cùng tôi còn gì không thỏa mãn?

 

Lúc trở về thử váy cưới, bởi vì tôi gầy đi, mà bộ váy cưới trước đó dùng số đo cơ thể của tôi hai tháng trước .

 

Bây giờ mặc lên người, rộng thênh thang.

 

Kim cương khảm trên váy cưới khúc xạ ánh sáng lóng lánh, những vết xanh tím dày đặc trên cánh tay tôi khiến cho người ta thấy mà đau lòng.

 

Châu Hoài Xuyên đứng bên cạnh tôi, ảnh ngược hai chúng tôi kề vai trong gương.

 

Nói với giọng điệu không chút nghi ngờ: “Không nhảy múa nữa, sau này không cần đi nhảy nữa.”

 

“Đợi sau khi kết hôn, sẽ sắp xếp cho em một chức vị trong công ty.”

 

“Lâm Tinh, Châu gia đủ khả năng nuôi em.”

 

 

Tôi từ trong kí ức quay trở lại, Châu Hoài Xuyên ở trước mặt.

 

Sự tức giận và khó hiểu trong đôi mắt đó leo thang, đan xen, cuối cùng chậm rãi biến thành một mảng tuyệt vọng tràn trề.

 

“Em không thể như .”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...