Tôi ngẩn người: “Em rể?”
“Đúng , Tiểu Thẩm tổng không phải sắp đính hôn với em của Châu tổng sao? Sau này đều là người một nhà rồi, cần gì…”
Lời phía sau, tôi chưa nghe hết.
Châu Hoài Xuyên hừ lạnh một tiếng, kéo tôi quay người đi sang hướng khác.
Sau ba lần uống rượu, ta bắt chuyện với người khác, tôi xách túi đi trang điểm lại.
Lúc đi qua cánh cửa cuối hành lang, đột nhiên bị một bàn tay kéo vào.
Trong phòng tối đen, chỉ có một chút ánh trăng sáng lấp lánh chiếu qua cửa sổ.
“Chị không sợ sao?”
Thẩm Hành Chu mượn chút ánh sáng đó, chuẩn xác tìm vị trí môi của tôi trằn trọc gặm cắn.
“Không lo lắng tôi là người xấu?”
Tôi ngửa cổ ra phía sau, cả người dựa lên cánh cửa lạnh giá.
Nhiệt độ cơ thể dán sát phía trước người tôi càng ngày càng nóng bỏng.
“Ngoài cậu ra, còn ai to gan như ?”
Thẩm Hành Chu nhẹ, môi lưỡi một đường đi xuống: “Chị không to gan sao? Trên bàn ăn cơm lúc trước, dám ở trước mặt chồng chị cọ chân tôi.”
“Hôm nay lại , đây là chuyện giữa vợ chồng các người.”
“Chồng chị tặng gì chị cũng thích… Vậy chồng chị có biết chị và tôi như thế này không?”
Tôi nhận ra rằng, cảm của Thẩm Hành Chu dường như không thích hợp lắm.
Thế là giơ tay áp lên một bên gò má của ấy, thử dỗ dành: “Cậu đang tức giận? Nhưng chuyện hôm nay tôi đã trước với cậu rồi… A!”
Anh ấy gạt những sợi tóc rối của tôi sang một bên, cắn một cái vào cổ tôi.
Cơn đau sắc nhọn như kim châm truyền tới, giây tiếp theo, ấy buông tôi ra, nhấn công tắc.
Trong nháy mắt, bóng đèn trong phòng trang điểm sáng lên.
Thẩm Hành Chu lạnh lùng tôi: “Xem ra, chị thật sự không có lời nào muốn hỏi tôi.”
Nói xong lời này, ấy kéo cửa ra, cũng không quay đầu lại rời đi.
Cửa “ầm” một tiếng đóng lại, một mình tôi đứng ở giữa phòng, chậm rãi thở ra một hơi.
Sau đó lấy son môi, chỉnh lại lớp trang điểm.
Bình thản ung dung xoay người đi ra ngoài.
Thẳng tới đêm khuya, bữa tiệc kết thúc.
Tôi mới cùng Châu Hoài Xuyên quay lại khách sạn.
Bước vào thang máy, bấm phím tầng.
Hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương thang máy, ta vô ý nghiêng đầu, ánh mắt rơi trên cổ tôi, đột nhiên cứng lại.
“Lâm Tinh!”
Châu Hoài Xuyên đột ngột xoay người, nắm cổ tay trái tôi, lạnh lùng :
“Trên cổ của em là gì?”
Tôi nghĩ đến vết cắn của Thẩm Hành Chu, đột nhiên phản ứng lại.
“Em…”
Châu Hoài Xuyên cứng rắn trừng mắt tôi, cơn tức giận cuồn cuộn ngút trời và không thể tin khiến cho biểu cảm của ta hơi méo mó, có chút đáng sợ.
Tôi vô thức trốn ra phía sau, sau đó bị ta dùng sức lực gần như nghiền nát xương véo cằm, dùng lực nâng lên.
Tay còn lại dùng đầu ngón tay ấn vào vết răng, dùng lực chà xát nhiều lần, mãi cho đến nghi m.á.u tươi chảy ra.
Nỗi đau sâu sắc khiến tôi hơi ù tai.
“Cô gả vào Châu gia ba năm, tôi mua cho bao nhiêu thứ, dám ra loại chuyện này sau lưng tôi.”
“Nói, là ai?”
“Cô không cũng không sao, tối nay tôi sẽ tìm ra hắn… Băm, thành, nghìn, mảnh.”
Đầu óc tôi nhanh chóng chuyển , mở miệng, đang muốn , thì thang máy dừng lại.
Cửa mở ra, Thẩm Hành Chu đứng ở bên ngoài.
Có lẽ là không muốn mất mặt ở trước mặt cậu ấy, cuối cùng Châu Hoài Xuyên thả lỏng bàn tay đang nhéo cằm tôi.
Nhưng bàn tay còn lại vẫn dùng sức siết chặt cổ tay tôi, kéo tôi đi về phòng.
“Chúng ta trở về rồi .”
Vào khoảnh khắc lướt qua nhau, tôi cụp mắt xuống, né tránh cảm dường như sắp tràn ra trong mắt Thẩm Hành Chu.
Giây tiếp theo, cậu ấy đột nhiên giơ tay ra, ngăn Châu Hoài Xuyên lại.
“Làm gì phải về rồi mới ?”
Cậu ấy uể oải quét qua mắt ta, bắt cổ tay của tôi.
“Không phải vừa rồi còn đang tìm tôi, muốn đem tôi băm thành nghìn mảnh sao?”
Bạn thấy sao?