Bài Kiểm Tra Tình [...] – Chương 4

6.

 

Tới khi cơn đau qua đi, tôi từ từ ngồi dậy trên giường, thay quần áo xuống tầng.

 

Trong phòng khách trống trải, Châu Hoài Xuyên và Châu Thái Vi đều không thấy bóng dáng đâu.

 

Mặt tôi không cảm đi qua sân vườn, gọi xe đi tới bệnh viện.

 

Bác sĩ dùng kẹp gắp bông tẩm dung dịch sát khuẩn giúp tôi xử lý miệng vết thương:

 

“Chỗ này trước kia đã từng bị thương rất nặng, sao vẫn không cẩn thận như ?”

 

“Đập tới xương rồi, mấy ngày tiếp theo đi lại đều phải cẩn thận, nếu không vết thương chồng lên vết thương, di chứng sau này càng nghiêm trọng hơn.”

 

Tôi nhẹ nhàng đáp lại một tiếng.

 

Xử lý vết thương xong, tôi đứng dậy rời đi, kéo cửa phòng khám ra, lại va phải một người.

 

Vô thức lùi lại phía sau một bước.

 

Giây tiếp theo, eo bị người đó ôm lấy.

 

“... Lâm Tinh?”

 

Ánh mắt của Thẩm Hành Chu quét qua, lúc thấy vết thương trên mắt cá chân của tôi, ánh mắt lập tức biến trở nên uy nghiêm đáng sợ.

 

“Là Châu Hoài Xuyên ?”

 

“Ừm.”

 

Tôi đứng vững, vùng ra khỏi lòng cậu ấy.

 

“Cậu Thẩm tới bệnh viện có việc gì sao? Vậy tôi không phiền, về nhà trước.”

 

Giọng điệu cực kỳ xa lạ khách sáo.

 

Tôi đẩy cửa rời đi, Thẩm Hành Chu trầm mặc không lên tiếng đi theo phía sau tôi, đi qua hành lang dài của bệnh viện, đi vào trong thang máy.

 

Dừng lại ở tầng hầm bãi để xe, tôi vừa ngồi vào trong xe, tay đã bị Thẩm Hành Chu nắm lấy.

 

“Xảy ra chuyện gì ?”

 

Tôi vén vài sợi tóc rối ra sau tai, : “Không có gì, ta phát hiện ra chiếc vòng cổ cậu tặng cho tôi.”

 

“Anh ta chất vấn tôi, tôi tùy ý bịa ra lý do cậu coi thường ta, ta tức giận… Nhưng tôi cũng không sai, cậu vốn dĩ coi thường ta mà.”

 

Thẩm Hành Chu tôi, mím môi, trong mắt hiện lên một chút áy náy.

 

Mối quan hệ bí mật này do một tay tôi sắp đặt đi tới ngày hôm nay, cậu ấy ở trước mặt tôi, đã không còn che giấu tâm trạng của mình.

 

“... Là lỗi của tôi.”

 

Cậu ấy : “Lúc đó tôi không nên bốc đồng, ra những lời khiêu khích ta, dẫn đến hôm nay ta trút giận lên chị.”

 

Tôi hơi rũ lông mi xuống, dùng giọng rất bình tĩnh mở miệng:

 

“Buổi kêu gọi đấu thầu của Châu Thị một tháng sau, giá trị và kế hoạch cốt lõi, còn có danh sách nhân viên đợt thứ ba có thể ra tay, tôi đã gửi qua email cho cậu rồi.”

 

“Thẩm Hành Chu, tôi không muốn đợi nữa.”

 

Nói tới những từ cuối cùng, giọng của tôi mang theo chút rung chuyển đứng mức.

 

Vài giây trầm mặc, tôi lại bổ sung thêm một câu: “Còn có, tối nay tôi cũng không muốn về nhà.”

 

7.

 

Giọng chưa dứt, tôi thấy thần sắc trong mắt cậu ấy đột nhiên tối sầm.

 

Thẩm Hành Chu giơ tay ôm tôi, đặt tôi ngồi trên đùi cậu ấy.

 

Đèn xe mờ mịt, đôi mắt xinh đẹp của cậu ấy tiến lại gần trong gang tấc, tôi.

 

Cơ thể chồng lên cọ sát, nhiệt độ cơ thể tăng dần, quần áo ma sát phát ra tiếng loạt xoạt, khiến cho bầu không khí càng tăng thêm hương vị ấm áp.

 

Tôi híp mắt, thứ rơi xuống lại không phải là nụ hôn của cậu ấy.

 

Mà là tay nhẹ nhàng nắm lấy mắt cá chân tôi, tránh đụng vào miệng vết thương.

 

“Đau không?”

 

Thẩm Hành Chu thấp giọng hỏi tôi.

 

Tôi có chút không hiểu vào thời khắc thế này sao cậu ấy lại đột nhiên tỏ ra quan tâm như :

 

“Vẫn ổn, cũng không phải chưa từng chịu vết thương đau đớn hơn thế này…”

 

“Xin lỗi.”

 

Cậu ấy đột nhiên .

 

Tôi nghiêng đầu: “Sao đột nhiên lại xin lỗi?”

 

Thẩm Hành Chu không lập tức trả lời, chỉ nhích tới đằng trước, cằm đặt trên vai tôi.

 

Hơi nghiêng đầu, hơi thở nóng bỏng phả vào lỗ tai tôi, mang đến cảm vừa tê dại vừa ngứa ngáy.

 

Tư thế này đáng lẽ phải vô cùng ấm áp, thậm chí cơ thể chúng tôi kề sát vào nhau, đều cảm nhận rõ ràng sự thay đổi cảm của đối phương.

 

Cậu ấy giống như không tìm thấy gì, chỉ :

 

“Xin lỗi, lúc gặp mặt hai năm trước tôi không nên những lời đó, không nên chế giễu Châu Hoài Xuyên, ta lấy một… a!”

 

Chưa xong bị một tiếng thở gấp khó chịu đột ngột cắt ngang.

 

Tôi nắm ấy, vừa chậm rãi di chuyển, vừa nhẹ giọng :

 

“Bây giờ nhắc tới những chuyện này cũng không còn ý nghĩa gì.”

 

“Giải quyết nhanh chóng, về sớm chút.”

 

“... Lâm Tinh…”

 

Thẩm Hành Chu không thể tỏ ra yếu thế, tay cậu ấy nắm bả vai tôi, một đường trượt xuống, trong cơn dục vọng nhanh chóng không kiểm soát dùng lực.

 

Lực đạo đó mang tới cảm giác hơi đau, khiến tôi đành phải nương theo cậu ấy cùng nhau thăng trầm.

 

Tầng mây hòa tan, từng giọt rơi xuống, toàn bộ rượu nguyên chất đổ lên trên mặt đất khô cằn.

 

Vào khoảnh khắc đó nụ hoa khép kín bùng nổ.

 

Tôi nhoài người về phía trước, khàn giọng :

 

“Hơn nữa, cậu không sai, tôi vốn dĩ là một đứa què.”

 

Thẩm Hành Chu đột ngột mở mắt.

 

Trong đôi mắt vốn phải mãnh liệt sắc bén đó, lại có sự hối hận, dục vọng vẫn chưa phai nhạt… Còn có rất nhiều cảm nặng nề tăm tối, hỗn loạn đan xen.

 

“Ngay cả lúc này, chị cũng…”

 

Cậu ấy không hết, nhắm mắt lại, tiến tới, hôn tôi có chút dữ dội độc ác.

 

“Yên tâm, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...