Bài Kiểm Tra Tình [...] – Chương 2

3.

 

Trong mắt tôi kiềm chế lửa giận Châu Hoài Xuyên.

 

Không biết sao, lại nghĩ tới chuyện trước khi kết hôn.

 

Lúc nhau, tôi không biết thân phận thật sự của Châu Hoài Xuyên.

 

Chỉ cho rằng ta là một học sinh ưu tú cực kỳ bình thường, hoàn cảnh gia đình nghèo khó.

 

Còn có một em bị bệnh tim bẩm sinh, quanh năm ở trong bệnh viện.

 

Tôi sợ sau khi ta gửi toàn bộ tiền học bổng của mình tới bệnh viện, cuộc sống sẽ khó khăn.

 

Làm nhiều công việc bán thời gian, sau đó tới giờ ăn cơm cưỡng ép kéo ta đi đến căng tin.

 

Anh ta đĩa ăn, sắc mặt có chút nặng nề.

 

Tôi vẫn cho rằng bởi vì ta cảm thấy hổ thẹn, an ủi :

 

“Anh là trai của em, tiền em kiếm vốn dĩ nên tiêu cho , đừng quá áp lực.”

 

“Sau khi tốt nghiệp, Vi Vi cũng xuất viện, bệnh chuyển biến theo chiều hướng tốt rồi, chúng ta tìm một ngôi nhà lớn chút, sống cùng nhau. Anh học giỏi như , nhất định có thể tìm công việc tốt…”

 

Tôi còn chưa hết, tay đột nhiên bị nắm lấy.

 

Châu Hoài Xuyên mím môi: “Có trái tim phù hợp với Vi Vi, chi phí phẫu thuật không đủ.”

 

Tôi ngơ ngác: “... Còn thiếu bao nhiêu.”

 

“Ba trăm triệu.”

 

Anh ta bình tĩnh tôi, cảm trong mắt cuồn cuộn.

 

“Lâm Tinh, phải thế nào?”

 

Bàn tay nắm tay tôi có chút lạnh lẽo, dường như vô cùng lúng túng không biết thế nào.

 

Tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y ta.

 

“Đừng lo lắng, em sẽ nghĩ cách.”

 

Một khoảng thời gian sau đó, tôi điên cuồng đi thêm, nhận biểu diễn.

 

Tiền công lấy ngoại trừ những thứ cần thiết cho cuộc sống cơ bản, còn lại toàn bộ đều chuyển vào thẻ của Châu Hoài Xuyên.

 

Vào ngày sinh nhật 21 tuổi của tôi, nhận một buổi biểu diễn với khoản thù lao hậu hĩnh.

 

Có lẽ là việc liên tục mệt mỏi, vào ngày biểu diễn tôi bị sốt nhẹ.

 

Mũi nhọn của giá thép rạch bắp thịt ra, cắm vào trong xương của bắp chân.

 

Nỗi đau sâu sắc khiến tôi hôn mê ngay tại chỗ.

 

Tỉnh lại ở trong một bệnh viện tư nhân, trong phòng bệnh đơn cao cấp nhất.

 

Đôi mắt chưa thể mở ra, thính giác đã đi trước một bước nắm bắt cuộc chuyện ở bên ngoài.

 

“Anh đi, ba trăm triệu còn không đủ cho cậu cả nhà họ Châu như mua một bộ quần áo, đang yên lành sao phải bịa ra lời dối này gì?”

 

“Bây giờ tốt rồi, bắp chân bị thương thành ra như , mãi mãi để di chứng về sau, sau này ấy không thể nhảy múa nữa rồi…”

 

Sau đó là giọng có chút bực bội của Châu Hoài Xuyên: “Tôi cũng không nghĩ tới sẽ thành ra như .”

 

Tôi mở miệng, một giọt nước mắt rơi xuống: “... Châu Hoài Xuyên.”

 

Anh ta nghe thấy tiếng, đột ngột quay đầu sang, tôi.

 

“Tại sao?”

 

Châu Hoài Xuyên cúi đầu tôi, chỉ :

 

“A Tinh, sẽ bồi thường cho em.”

 

Vào ngày tôi xuất viện, vẫn còn ngồi trên xe lăn, ta rải hoa hồng khắp thành phố.

 

Thanh thế to lớn cầu hôn tôi.

 

“Anh chỉ muốn kiểm tra một chút, có phải là em trong bất kì hoàn cảnh nào cũng sẽ không?”

 

“A Tinh, chúc mừng em, đã thông qua bài kiểm tra của .”

 

Châu Hoài Xuyên mặc bộ vest cao cấp, ôm một bó hoa lớn, từng bước đi tới trước mặt tôi.

 

“Bây giờ, chúng ta kết hôn đi.”

 

4.

 

Từ trong kí ức quay trở lại.

 

Tôi không gì, chỉ vén váy lên.

 

Lộ ra vết sẹo dữ tợn kinh khủng trên bắp chân.

 

“Đây là trước kia vì cứu em , sau khi tôi ngã từ trên sân khấu xuống để lại.”

 

Châu Hoài Xuyên cau mày: “Bây giờ em lật lại món nợ cũ này là có ý gì?”

 

“Tự mình đa , tôi cần chị cứu sao?”

 

Châu Thái Vi ngồi đối diện trên ghế sofa xem thường : “Hơn nữa, ai biết có phải cố ý tỏ vẻ khốn khổ không?”

 

“Dùng một lần bị thương, đổi lấy cơ hội gả vào Châu gia giàu sang quyền thế, thế nào cũng thấy rất tính toán đó?”

 

Tôi Châu Hoài Xuyên: “Anh cũng nghĩ như sao?”

 

Anh ta hơi nghiêng đầu, tránh né ánh mắt của tôi:

 

“Vi Vi chỉ là một đứa trẻ, A Tinh, em đừng lúc nào cũng tính toán so đo với em ấy.”

 

Bầu không khí trong chốc lát rơi vào đình trệ.

 

Tôi nhắm mắt lại, đứng dậy, không lời nào đi lên trên tầng.

 

Sau đó giọng Châu Thái Vi bất mãn truyền tới: “Anh, xem chị ta thái độ gì đây, chẳng lẽ thật sự nghĩ em mắc nợ chị ta sao?”

 

“Đồ què c.h.ế.t tiệt, đáng đời.”

 

Tôi đi vào phòng ngủ, xung quanh một vòng, kiểm tra cẩn thận.

 

Xác nhận lúc Thẩm Hành Chu rời đi đã dọn dẹp sạch sẽ, không lưu lại manh mối nào, mới quay người đi tắm rửa.

 

Lúc từ trong phòng tắm đi ra, Châu Hoài Xuyên đã quay lại phòng ngủ rồi.

 

Quay lưng lại với tôi, đứng trước bàn trang điểm.

 

Nghe thấy tiếng , ta đột ngột quay đầu lại.

 

Tôi trong tay ta cầm một sợi dây chuyền kim cương xanh vô cùng quen thuộc.

 

… Là trước khi Thẩm Hành Chu rời đi, đã tặng món quà này cho tôi.

 

Lúc đó, tôi tựa vào phía trước bàn trang điểm, dùng đầu ngón tay gảy móc cài dây chuyền.

 

“Lúc thấy trên buổi đấu giá, cảm thấy rất phù hợp với chị, cho nên giành lấy.”

 

“Tặng cho chị, coi như quà kỉ niệm tròn hai năm chúng ta bên nhau.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...