Bài Kiểm Tra Tình [...] – Chương 12

Góc của Thẩm Hành Chu

 

Thẩm Hành Chu luôn nghĩ, mình rốt cuộc thích Lâm Tinh từ lúc nào.

 

Nghĩ đi nghĩ lại, từ đầu tới cuối không có một đáp án chính xác.

 

Cô ấy giống như một dòng nước lặng lẽ chảy, ung dung thản nhiên xâm nhập, đợi tới lúc cậu ấy nhận ra, cả người đã bị ướt sũng.

 

Sự thích của cậu ấy đối với ấy tăng lên từng ngày.

 

Cảm giác hối hận về lần đầu gặp mặt cũng tăng lên từng ngày.

 

Nhưng thời gian mãi mãi tiến về phía trước, không thể quay đầu.

 

Cậu ấy mơ hàng trăm lần, mơ tới lần đầu tiên gặp mặt, bản thân không chế giễu Lâm Tinh.

 

Mà vào vào lúc ấy đủng đỉnh đi ra phía sau cửa, đuổi theo, chặn ấy ở hành lang.

 

Nói với ấy: “Ly hôn với Châu Hoài Xuyên đi, đến bên cạnh tôi.”

 

Cô ấy trầm lặng ngủ bên cạnh cậu.

 

Trong căn phòng vẫn còn mùi vị ấm áp vẫn chưa tan biến hết.

 

Trong mạch suy nghĩ của Thẩm Hành Chu, ký ức liên qua tới mối quan hệ phức tạp này lại lần nữa nổi lên.

 

… Không phải sự khởi đầu bình thường như trong tưởng tượng của cậu ấy.

 

Từ lúc bắt đầu bọn họ dây dưa với nhau, không phải vì , vì rung , hoặc là những thứ khác.

 

Mà là vừa vặn cậu ấy đối chọi gay gắt với Châu Hoài Xuyên, cũng có năng lực.

 

Sẽ là công cụ có ích nhất của ấy.

 

Vào ngày Châu gia rốt cuộc cũng sụp đổ, Lâm Tinh đã không ở lại thành phố này.

 

Mà Châu Hoài Xuyên bởi vì liên quan tới tội phạm kinh tế, bị lực lượng cảnh sát đưa đi điều tra.

 

Thẩm Hành Chu đi gặp ta.

 

“Em của bây giờ vẫn nằm trong bệnh viện, lần này, ta thật sự không có tiền phẫu thuật rồi.”

 

Ngăn cách một lớp kính, Thẩm Hành Chu châm chọc ta.

 

“Ba năm trước lấy lý do này lừa ấy khiến ấy xảy ra chuyện đúng không? Bây giờ tôi sẽ biến ước muốn của thành sự thật, hài lòng không?”

 

Châu Hoài Xuyên ngẩng đầu lên cậu ấy.

 

Sắc mặt của ta trắng bệch, thần sắc hốc hác, môi nứt nẻ chảy máu.

 

“Vi Vi em ấy chỉ là thích cậu, lần trước nếu không phải cậu đồng ý đính hôn với em ấy, em ấy căn bản sẽ không…”

 

Thẩm Hành Chu : “Cho ta hy vọng, lại hoàn toàn nát, không phải càng có ý nghĩa hơn sao?”

 

“Tôi thấy ta cảm thấy buồn nôn, nghĩ tôi sẽ thật sự kết hôn với ta?”

 

Được biết nguồn gốc Lâm Tinh bị thương lúc trước, ngay từ lúc đầu xuất phát từ lời đề nghị của Châu Thái Vi.

 

Thẩm Hành Chu chán ghét ta đến cực điểm.

 

Châu Hoài Xuyên trợn mắt cậu ấy.

 

Nhìn thấy bên cạnh cậu ta trống không, giống như chợt hiểu rõ điều gì đó, bật .

 

“Lâm Tinh không ở lại.”

 

Anh ta quả quyết : “Cậu thích ấy, ấy sẽ không ở lại bên cạnh cậu.”

 

Thẩm Hành Chu giống như bị chạm vào nơi yếu đuối nhất ở đáy lòng, cơn đau tỉ mỉ len theo vết nứt lan tràn ra.

 

Cậu ấy đột ngột đứng dậy, sự tức giận và ghen tỵ cuộn trào mãnh liệt trong mắt cũng không thể che giấu nữa.

 

Cậu ấy luôn không bằng lòng thừa nhận, lại cũng không thể không thừa nhận.

 

Cậu ấy ghen tỵ với Châu Hoài Xuyên, ghen tỵ tới phát điên.

 

Bởi vì đó là người duy nhất Lâm Tinh bỏ ra sự thật lòng.

 

Trạng thái này, sau khi Lâm Tinh chính miệng thừa nhận điểm này, đạt tới cực điểm.

 

Thẩm Hành Chu nặng nề thở ra một hơi, để tâm trạng bình tĩnh lại.

 

Cậu ấy từ trên cao Châu Hoài Xuyên:

 

“Vậy thì như thế nào? Tôi vẫn còn trẻ, ít nhất ấy vẫn rất hài lòng với cơ thể của tôi.”

 

“Tôi có rất nhiều thời gian, có thể dùng để khiến ấy thay đổi thái độ.”

 

“Mà Châu gia… Cho dù là , hay là em đang nằm trong bệnh viện sống dở c.h.ế.t dở kia.”

 

Thẩm Hành Chu nhẹ.

 

“Cuộc đời của các người, tới đây là kết thúc rồi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...