Bài Kiểm Tra Tình [...] – Chương 11

Tôi nâng ly thủy tinh, uống một ngụm nước vẫn đang bốc hơi nóng.

 

“Tôi hai bàn tay trắng đến, hai bàn tay trắng rời đi. Vòng tròn này của các người, tôi cũng chán ngán rồi.”

 

Cũng chán ghét kinh tởm.

 

Nửa câu sau, tôi không ra.

 

Suy cho cùng Thẩm Hành Chu đang ngồi trước mặt.

 

Châu gia ngã xuống, rơi vào trong tay cậu ấy, bây giờ cậu ấy đã tồn tại ở trung tâm ý nhất trong toàn bộ vòng tròn này.

 

Tôi vẫn giữ lại mấy phần thể diện, thay đổi chủ đề.

 

“Cậu dầm mưa, uống cốc nước nóng trước đi.”

 

Cậu ấy không tranh luận, trái lại đột nhiên đứng dậy, nghiêng người về phía trước, không lời nào hôn tôi.

 

Nụ hôn này mang theo lực đạo vô cùng lớn, trằn trọc gặm cắn, giọt nước đọng lại trên môi tôi nhanh chóng bị ma sát gạt bỏ sạch sẽ, lại ứa ra từng sợi m.á.u mùi tanh ngọt.

 

Thẩm Hành Chu càng hôn càng sâu, cuối cùng ôm vai tôi, ngã lên chiếc ghế sofa hơi chật hẹp.

 

Hai tháng không gặp, tác có chút mới lạ, suy cho cùng hai năm tiếp lúc trước, rất nhanh đã tìm lại cảm giác quen thuộc.

 

“Chị… Lâm Tinh…”

 

Thẩm Hành Chu giống như một cơn gió ập vào trong thế giới của tôi, ướt sũng thổi bay toàn bộ mọi thứ.

 

Nhụy hoa đong đưa nở rộ, rất lâu không thể khép kín.

 

Tôi dựa vào cổ Thẩm Hành Chu kịch liệt thở dốc, ánh sáng trước mắt chập chờn.

 

Khí nóng bao phủ, mái tóc hơi ẩm ướt của cậu ấy nhanh chóng khô.

 

Ngoài cửa, mưa càng ngày càng mãnh liệt dữ dội.

 

Giống như muốn lấp đầy mỗi một tấc trong thế giới của tôi.

 

 

Sau khi cảnh tượng dữ dội này kết thúc, trong phòng chợt yên lặng.

 

Tôi vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau tai, từ từ ngồi dậy.

 

Tập trung tinh thần, bình tĩnh :

 

“Buổi tối hôm nay, coi như là lần cuối cùng.”

 

Cậu ấy giống như không nghe thấy, chậm rãi ôm lấy eo tôi, má tiến gần tới ma sát:

 

“Sáng mai chị muốn ăn gì, tôi cho chị.”

 

“Tôi , chúng ta kết thúc ở đây đi, Thẩm Hành Chu.”

 

Cậu ấy đột ngột ngồi dậy, nghiêng người về phía trước, thẳng vào mắt tôi.

 

“Nhất định phải như sao?”

 

Tôi hỏi ngược lại: “Hợp tác đã kết thúc tốt đẹp, chúng ta còn có lí do gì để tiếp tục?”

 

Vành mắt cậu ấy ửng đỏ, đáy mắt dường như có chút cay đắng cuộn trào lên.

 

“Nếu như tôi , tôi thích chị thì sao?”

 

16.

 

Bên ngoài trời mưa lốp bốp như trút nước gõ lên cánh cửa lách tách.

 

Trong nhà có mấy giây, im lặng tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

 

Sau đó tôi nhẹ nhàng , bình tĩnh cậu ấy: “Vậy thì sao?”

 

“Đối với người trong thế giới của các người mà , thích là chuyện ghê gớm lắm sao?”

 

Tôi đã từng thật tâm thật ý thích Châu Hoài Xuyên.

 

Bây giờ cũng là tự tay tôi tiễn ta xuống địa ngục.

 

“Thật ra tôi, rất thích nhảy múa.”

 

Tôi giơ tay xoa má, mở miệng:

 

“Trước đây có thể dựa vào nhảy múa kiếm tiền chi trả cho cuộc sống, rất thích.”

 

“Lúc nhỏ ở quê nhà, khi mùa hè sắp qua đi, mọi người thu hoạch lúa, màu vàng óng của cánh đồng lúa vô bờ bến. Tôi mặc chiếc váy bằng vải thô do tôi chắp vá, từ bên này nhảy múa sang bên kia.”

 

“Ban đầu sinh ra nhảy múa, là để chúc mừng niềm vui một mùa bội thu.”

 

“Các người có thể chưa từng thấy qua phong cảnh như , cũng không hiểu con người của tôi . Nhưng không sao, tôi cũng chưa bao giờ hy vọng có thể gia nhập vào vòng tròn của các người.”

 

“Nhưng tại sao lại muốn hủy hoại tất cả, lại cưỡng ép đưa tôi vào đây, còn muốn tôi cảm thấy biết ơn với các người?”

 

Vành mắt Thẩm Hành Chu cành đỏ hơn: “Đó là Châu Hoài Xuyên, không phải tôi!”

 

“Cậu và ta, có gì khác sao?”

 

Tôi nhẹ nhàng mở miệng.

 

“Lần đầu gặp mặt, không phải cậu cùng với bọn họ tôi là một đứa què sao, Châu Hoài Xuyên không biết đang nghĩ gì, diễn tới cuối cùng lại thật sự cưới tôi.”

 

Đây là lần đầu tiên tôi thấy trong mắt của một người, sự hối hận và đau khổ giống như sự thật .

 

“Xin lỗi.”

 

Thẩm Hành Chu tôi, mà lại rơi nước mắt.

 

“Lúc đó tôi tuổi trẻ hung hăng, bởi vì không hòa hợp với Châu Hoài Xuyên, cho nên nghĩ tới việc đả kích tất cả mọi chuyện của ta…”

 

“Nhưng, điều đó cũng rất bình thường.”

 

Tôi vỗ về .

 

“Cậu không như , tôi cũng sẽ không tìm tới cậu, đạt một loạt hợp tác phía sau.”

 

“Cho nên chúng ta coi như đã thanh toán xong, không ai nợ ai nữa.”

 

“Là tôi nợ chị, A Tinh, tôi có thể bồi thường…”

 

“Thẩm Hành Chu.”

 

Tôi cắt ngang lời cậu ấy: “Tôi là người trời sinh đã bạc cạn nghĩa, cả đời này chỉ tính trả giá một lần thật lòng.”

 

“Bây giờ dùng hết rồi, không còn nữa.”

 

“Cậu không sai, lúc trước tôi thật sự giả ngu, bởi vì tôi không có cách nào đáp ứng cậu, lại không muốn ảnh hưởng tới sự hợp tác giữa hai chúng ta.”

 

Tôi đẩy cậu ấy ra, đứng lên.

 

Ánh đèn của phòng ngủ chiếu xuống, chụp lên khuôn mặt Thẩm Hành Chu ngẩng đầu lên tôi.

 

Khuôn mặt với đường nét sắc bén, chiếu rọi thành một mảng dịu dàng.

 

“Tôi đặt vé máy bay rồi, hai ngày nữa sẽ đi.”

 

“Tôi đã trả dư một tháng tiền nhà, cho nên nếu cậu muốn ở lại đây, cũng tùy ý cậu.”

 

“Tôi rất chán ghét nơi này của các người, cũng không muốn ở lại thêm ngày nào.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...