Bài Kiểm Tra Tình [...] – Chương 10

14.

 

Dự đoán của tôi không sai.

 

Châu Hoài Xuyên có lẽ là trong lòng bất an thức trắng cả đêm.

 

Thêm vào đó cốt lõi và giới hạn báo giá bản kế hoạch lần này của Châu Hoài Xuyên, từ lâu đã bị Thẩm Hành Chu hiểu vô cùng rõ ràng.

 

Cuối cùng dự án có thể độc chiếm thị phần thị trường trong ba năm tới, đã thuộc về Thẩm Thị.

 

Kết quả này đối với Châu thị tiền vốn căng thẳng, rơi vào đình trệ mà , xem như là liên tục gặp nạn tổn nặng nề.

 

“Một phần quyền sở hữu cổ phiếu lúc trước bọn họ thế chấp, bây giờ có thể phát huy tác dụng rồi.”

 

Tôi chuyện với Thẩm Hành Chu, sánh vai đi ra thang máy.

 

Đụng phải Châu Hoài Xuyên phía đối diện.

 

Sắc mặt của ta tiều tụy, trong mắt toàn tia máu.

 

Vừa thấy tôi, vội vàng lao tới:

 

“A Tinh!”

 

Anh ta nghiến răng : “Tin tức là em tiết lộ ra ngoài, những nhân viên phản bội đó, cũng là bút tích của em, phải không?”

 

“Tôi không hiểu đang gì.”

 

Tôi biết ta căn bản không có bằng chứng cụ thể, thế là rút bớt từ ngữ lại, :

 

“Tôi bảo luật sư gửi bản thỏa thuận ly hôn cho rồi, tất cả những thứ của Châu gia tôi không cần một xu. Nếu như không đồng ý, thì chúng ta ra tòa giải quyết.”

 

“Nhưng tôi khuyên , ký đi. Sau này tôi sẽ rất bận rộn, bận lòng những việc nhỏ nhặt thế này không quan trọng, không xứng đáng.”

 

Châu Hoài Xuyên tôi.

 

Trong đôi mắt đó, không thể rõ là tuyệt vọng hay là oán hận.

 

“Ba năm trước, từ lúc bắt đầu em đồng ý kết hôn với , là đang lên kế hoạch cho ngày này, phải không?”

 

Anh ta .

 

“Anh biết, chân của em bị thương, cũng đã bồi thường cho em rồi, cho em những thứ dựa vào bản thân em cả đời cũng không có , rốt cuộc vì sao em vẫn hận như ?”

 

“Chẳng lẽ chúng ta ở bên nhau hai năm đó, đều là giả sao?”

 

“Châu Hoài Xuyên, cũng là người trưởng thành rồi, có thể nào đừng giống như một người chồng oán giận không?”

 

Thẩm Hành Chu ở bên cạnh lạnh, thân thiết khoác tay tôi.

 

“Anh tổn thương chân của Lâm Tinh, khiến cho ấy vĩnh viễn không thể nhảy múa và đi lại bình thường. Sự tổn thương này, cưới ấy có thể hoàn toàn bù đắp sao?”

 

“Anh nghĩ là thứ gì?”

 

Câu cuối cùng, dường như mang theo sự căm ghét và thù địch không che đậy.

 

Đi tới bước này, Châu gia lụn bại là điều không thể tránh khỏi.

 

Điều này ngay từ đầu đã nằm trong kế hoạch của tôi.

 

Tôi cũng không thể gì hơn với Châu Hoài Xuyên.

 

Nhưng lúc này, tôi đối mặt với ánh mắt tuyệt vọng tinh thần sụp đổ của ta, từng câu từng chữ, vô cùng rõ ràng:

 

“Là bởi vì cảm hai năm đó là thật.”

 

“Tôi là thật lòng thích , nhận thấy hoàn cảnh gia đình nghèo khó, thật lòng muốn giúp đỡ . Tôi nghiêm túc mọi chuyện vì tương lai của hai chúng ta, sau đó với tôi, đó đều là giả, đang thử thách tôi.”

 

“Lúc đó chơi thành nghiện, nên rất muốn trải qua cuộc sống nghèo rớt mồng tơi như ? Bây giờ tôi giúp một chút.”

 

Tôi sắc mặt của ta đột nhiên trở nên ảm đạm, mỉm .

 

“Phụ tấm lòng của người khác, nên mới rơi vào kết cục này.”

 

 

15.

 

Toà nhà to lớn sụp đổ.

 

Mấy tháng tiếp theo, cho dù Châu Hoài Xuyên chạy đông chạy tây, ngay cả lão Châu tổng đã về hưu dưỡng lão cũng bị kéo đi bôn ba khắp nơi nhờ vả người khác.

 

Vẫn không thể xoay chuyển sự sụp đổ của Châu thị.

 

Ngược lại dính líu tới bản án năm đó, ông ta vì tranh giành một mảnh đất, sát thủ g.i.ế.c người.

 

Vào nhà tù.

 

Doanh nghiệp lớn Châu thị, không ít người chằm chằm thèm thuồng.

 

Thời gian này hợp lẽ, chia cắt sạch sẽ.

 

Hưởng lợi từ ván cờ hai chúng tôi bắt đầu từ hai năm trước, Thẩm Hành Chu lấy thị phần nhiều nhất.

 

Tôi đoán cậu ấy rất bận, cũng không liên lạc lại với cậu ấy.

 

Kết quả buổi tối ngày hôm đó, chuông cửa chợt vang lên.

 

Mở cửa ra, phát hiện Thẩm Hành Chu đang đứng ở bên ngoài.

 

Trên tóc còn đọng lác đác mấy giọt hơi nước.

 

“... Bên ngoài mưa sao?”

 

Tôi nghiêng người sang một bên, để cậu ấy đi vào.

 

“Vào nhà trước đi.”

 

Cậu ấy đi vào, ngồi xuống ghế sofa, tôi.

 

Tôi mỉm : “Nghe tuần trước, vị hôn thê của cậu đi chặn xe, cầu xin cậu ra tay giúp đỡ Châu gia, khóc tới bệnh tim tái phát đưa vào bệnh viện, cậu vẫn không mềm lòng sao?”

“Vị hôn thê nào?”

 

“Châu Thái Vi ấy.”

 

“Từ trước tới nay tôi và ta không có quan hệ gì cả.”

 

Thẩm Hành Chu lạnh mặt.

 

“Hơn nữa ta mắng chị, bây giờ bị bệnh vào bệnh viện chờ chết, cũng là đáng đời.”

 

Lời này, cứ như thể cậu ấy chưa từng mắng tôi .

 

Tôi nhướn mày, không lời nào.

 

Ánh mắt của Thẩm Hành Chu sâu xa tôi:

 

“Sau ngày hôm đó, chị cũng không quay trở lại Châu gia nữa.”

 

“Ừm, không cần thiết.”

 

“Không mang đồ của chị đi sao?”

 

“Những thứ như giấy tờ tùy thân tôi đã mang theo bên mình rồi, còn về những… Khác đều không phải đồ của tôi.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...