1.
Vào ngày kỉ niệm ba năm kết hôn của tôi và Châu Hoài Xuyên, em ta Châu Thái Vi lại ầm ĩ đòi xuất viện.
“Vi Vi bảo đi đón em ấy.”
Cúp điện thoại, Châu Hoài Xuyên tôi:
“Em đi chào khách trước đi, sẽ quay lại ngay.”
Tôi gật đầu, vô cùng thấu hiểu lòng người :
“Cũng không cần lo lắng quá, việc Vi Vi xuất viện quan trọng, giải quyết ổn thỏa rồi sau.”
“Lâm Tinh.” Anh ta hơi nhấn mạnh cách phát âm của mình, dường như thái độ đối với tôi có chút bất mãn: “Hôm nay là kỉ niệm ngày cưới của chúng ta.”
“... Vậy , nhanh chóng quay về.”
Cuối cùng Châu Hoài Xuyên cũng hài lòng rời đi.
Sau khi ta đi, những vị khách kia không còn che đậy nữa.
Ánh mắt tôi đều mang theo sự khinh thường vô cùng rõ ràng.
“Đây chính là người trước kia Châu tổng thanh thế lẫy lừng cầu hôn đó sao? Xem ra cũng không cưng chiều.”
“Thật mất mặt, ngày kỉ niệm kết hôn cũng không giữ người ta ở lại.”
“Nghe là xuất thân từ gia đình nhỏ nghèo khó, vì tiền mới gả vào đây.”
“Anh chân của ta kìa, toàn là sẹo, đi lại cũng không ổn định, so với người tàn phế có gì khác biệt…”
Những lời thì thầm to nhỏ truyền vào trong tai.
Tôi chỉ coi như không nghe thấy, đi lên sân khấu, lịch sự thông báo: “Trong nhà có việc đột xuất, buổi tiệc hôm nay sẽ kết thúc ở đây.”
Không nằm ngoài dự đoán của tôi, cho đến khi tôi tiễn toàn bộ khách ra về, rất lâu sau khi bữa tiệc kết thúc.
Châu Hoài Xuyên mới đưa Châu Thái Vi quay trở về.
Sắc mặt của hai người họ đều có chút kì lạ.
Vẻ mặt của Châu Hoài Xuyên vừa lạnh lùng vừa nặng nề.
Trên mặt của Châu Thái Vi mang theo chút ửng đỏ vẫn chưa tan biến hết.
Tôi hỏi: “Sao ?”
“Trên đường quay trở về, gặp phải người nhà họ Thẩm, Thẩm Hành Chu.”
Châu Hoài Xuyên nghiến răng .
“Thật là âm hồn bất tán.”
Tôi biết, Thẩm Hành Chu nhỏ hơn ta hai tuổi, lúc trẻ tuổi có danh hiệu là thiếu niên thiên tài, luôn áp đảo ta về mọi mặt.
Sau đó vào Thẩm Thị, còn cướp nhiều dự án quy mô lớn của Châu Hoài Xuyên.
Luôn bị ta đối xử như kẻ thù.
Tôi vô thức nhấc tay lên, sờ vết thương nhỏ nơi khóe miệng.
May sao, m.á.u đã ngừng chảy.
“Anh, đừng như có không, rõ ràng biết em thích ấy.”
Châu Thái Vi kiêu căng hất cằm.
“Nói không chừng, ấy biết hôm nay em xuất viện, đặc biệt thiết kế một cơ hội gặp gỡ giữa đường.”
Châu Hoài Xuyên lạnh giọng :
“Nếu như ta thật sự thích em, sao có thể năm lần bảy lượt tranh giành công việc kinh doanh của Châu Thị chứ?”
“Nửa năm qua thị trường ban đầu của Châu Thị đã bị âm thầm chiếm đoạt 30%, còn không phải đều là ta ở sau lưng giở trò!”
“Anh…”
Châu Thái Vi kéo dài âm điệu, ôm cánh tay ta vung qua vung lại nũng.
“Như đi, đợi em và Thẩm Hành Chu ở bên nhau, bảo ấy giao hạng mục của Thẩm Thị cho Châu Thị , có không?”
2.
Tôi ngồi ở một bên, yên lặng nghe hai người bọn họ chuyện, không lên tiếng.
Nhưng trong đầu không giải thích nghĩ tới sự việc vừa mới xảy ra.
Tiễn vị khách cuối cùng ra về, tôi quay lại phòng ngủ.
Vừa mới đưa tay đóng cửa lại, bị người nào đó nắm lấy bả vai, chống lên trên cánh cửa.
Tiếp theo, một tay khác duỗi ra, nắm cằm tôi, ép buộc tôi nghiêng đầu qua, nghênh đón nụ hôn vừa dồn dập vừa nóng bỏng của cậu ấy.
“... Tôi đợi chị rất lâu rồi.”
Thẩm Hành Chu thì thầm giữa môi tôi, giọng có chút khàn.
Nụ hôn này giống như gặm nhấm lại mang tính trừng , hàm răng ma sát mở ra một chút da thịt, một chút đau nhói ngược lại khiến cho ham muốn càng thêm cuộn trào mãnh liệt.
Nhiệt độ ở một nơi nào đó bỏng rát, bỗng chốc ma sát bên cạnh eo tôi.
Tôi giơ tay nâng bên mặt của cậu ấy, không hề tỏ ra yếu kém gặm cắn đáp lại với lực đạo càng mạnh hơn.
“Nhanh lên đi.”
Tôi nhẹ giọng : “Đến lúc cậu nên quay về rồi.”
“Thật xin lỗi, năng lực đặt ở chỗ này, không nhanh .”
Thẩm Hành Chu không hề có thành ý xin lỗi, cường độ tác càng mãnh liệt hơn.
Thậm chí vẫn có thời gian rảnh rỗi, vén những lọn tóc gãy rơi rải rác của tôi ra sau tai.
Tôi không thể chịu nổi cắn môi, chỉ kịp đưa ra một câu nhắc nhở: “Đừng để lại dấu vết, sẽ bị thấy.”
Bị kéo vào trong sóng nóng bỏng mênh m.ô.n.g vô hạn.
Thẩm Hành Chu cắn vào vai tôi một cái, không hài lòng chậc một tiếng:
“Lúc đầu chị lừa tôi vào tròng, không phải như .”
…
Nghĩ tới điều này, tôi vô thức nhếch khóe môi lên.
Châu Thái Vi chợt về phía tôi: “Chị cái gì?”
“Chị cảm thấy lời tôi rất buồn sao? Còn cảm thấy hôm nay tôi không nên xuất viện, lỡ chị khoe khoang trên bữa tiệc.”
“Tôi không…”
Tôi khẽ nhăn mày, lời còn chưa xong.
Sắc mặt ta trắng bệch che ngực, ngã trên ghế sofa, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu gấp gáp.
“Đủ rồi!”
Châu Hoài Xuyên đứng dậy, lạnh lùng trách mắng.
“Lâm Tinh, là em chủ muốn đi đón Vi Vi xuất viện, em có bất mãn gì cứ tìm tới .”
“Rõ ràng em biết Vi Vi bị bệnh tim, vì sao phải cố ý khó dễ em ấy?”
“Bây giờ, xin lỗi Vi Vi!”
Bạn thấy sao?