Yên ổn qua một thời gian, cuối cùng tôi cũng chờ bệnh nhân năm xưa.
Đó là một bé trai mới nhập viện điều trị, còn rất nhỏ, bố bế thẳng vào.
Sau khi thăm khám, tôi kê đơn theo trạng bệnh, viết xong thì lập tức photo lại một bản, bản gốc vẫn giữ như thường lệ.
Khi giao đơn thuốc cho y tá trưởng, tôi cố ý dặn thêm một câu: "Thuốc này liều lượng hơi đặc biệt, chị để Tiểu Trương phụ trách nhé, ấy việc cẩn thận."
Nghĩ ngợi một chút, tôi lại đưa luôn bản gốc cho y tá trưởng: "Gần đây tôi đang dọn dẹp văn phòng, giấy tờ lộn xộn quá, sợ thất lạc. Phiền chị giữ giúp một thời gian."
Y tá trưởng tít mắt đồng ý, cầm lấy tài liệu rời đi.
Chuẩn bị cả hai tay như , cuối cùng tôi cũng yên tâm phần nào.
Chỉ là, tối hôm đó vẫn xảy ra chuyện.
Khi chuông gọi cấp cứu vang lên, tôi lập tức nhận ra là giường bệnh của đứa bé ấy.
Không kịp nghĩ nhiều, tôi lao nhanh vào phòng bệnh.
Người trong đó lại chính là An Dao.
Không hiểu vì sao rõ ràng đã sắp xếp người khác, cuối cùng vẫn thành ta tiêm thuốc.
Tôi giật mạnh lọ thuốc trên tay ta.
Cẩn thận kiểm tra, sắc mặt tôi trầm hẳn xuống, giọng cũng lạnh như băng: "Liều lượng Levofloxacin trong này gấp đôi so với đơn thuốc tôi kê. An Dao, tại sao lại không theo y lệnh?"
An Dao nghe lập tức tái mặt: "Không phải tôi... không phải tôi... tôi không ."
Không kịp dây dưa, tôi nhét lọ thuốc cho y tá đi cùng, lập tức cùng mọi người đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật.
Ca mổ kéo dài đến tận rạng sáng.
May mắn thay, nhờ có kinh nghiệm từ kiếp trước, tôi đã cứu đứa bé, ít ra cũng thay đổi kết cục bi thảm ban đầu.
Sau khi ổn định cho bệnh nhân, chúng tôi lập tức mở cuộc họp nội bộ khẩn cấp.
Xảy ra sự cố nghiêm trọng như , tất nhiên phải truy cứu tận gốc.
Trong phòng họp, trưởng khoa nhíu chặt mày: "Nói đi, chuyện gì xảy ra? Tại sao An Dao lại không tuân theo y lệnh, tự ý tăng liều?"
Tôi An Dao, ta lại bày ra bộ dạng đáng thương y hệt kiếp trước, lấy ra một tờ đơn thuốc.
"Không phải lỗi của tôi, đơn thuốc tôi nhận ghi đúng liều lượng như ."
"Là bác sĩ Thôi, chị ấy mới là người kê đơn."
Trưởng khoa cầm tờ đơn lên xem, sắc mặt nghiêm túc quay sang hỏi tôi: "Tiểu Thôi, đơn thuốc này là do em kê sao?"
Tôi lập tức phản bác: "Không phải. Thuốc Levofloxacin ta tiêm là liều lượng tiêu chuẩn cho người lớn. Bệnh nhân này là trẻ nhỏ, sao tôi có thể kê đơn như ?"
"Nhưng đơn thuốc ghi như thế, tôi đâu thể cố bệnh nhân?" An Dao vừa vừa bày ra vẻ mặt oan ức.
Tôi lạnh, thẳng ta, từng chữ như đóng đinh: "Khi truyền Nitroglycerin, tự ý vặn tốc độ tối đa."
"Trước ca mổ, lại cho bệnh nhân ăn."
"An Dao, bao nhiêu chuyện thiếu hiểu biết mà đã ra, tưởng chúng tôi quên hết rồi à?"
An Dao lí nhí: "Tôi... tôi là người mới, không hiểu rõ... tôi cũng chỉ có lòng tốt, mà cuối cùng cũng đâu có hậu quả gì."
"Chính vì phát hiện kịp thời nên mới không thành chuyện! Còn lần này, hậu quả nghiêm trọng, lại muốn đổ vấy cho người khác?"
Không để ta kịp phản bác, tôi thẳng vào mắt trưởng khoa: "Tôi đã giữ lại bản gốc đơn thuốc. So sánh hai bản là rõ ngay."
An Dao nghe , sắc mặt lại bình tĩnh.
Tôi biết, ta đã sớm mưu tính cả.
Trước đó ta không chỉ sửa đổi đơn thuốc, mà còn chắc chắn đã sai Tề Nhân đến tìm bản lưu trong văn phòng tôi.
Tôi bước nhanh ra ngoài tìm y tá trưởng, vừa đúng lúc chạm mặt Tề Nhân đang vội vã chạy tới.
Đến giờ mới ló mặt, chắc còn chưa kịp thông đồng xong nhỉ.
Thật mong chờ, khi tôi lấy bản gốc ra, không biết An Dao sẽ lộ ra vẻ mặt gì đây.
6
Tôi đến chỗ y tá trưởng lấy lại bản gốc, trước mặt mọi người giao tận tay cho trưởng khoa.
Trưởng khoa xem xong, cuối cùng cũng giãn mày: "Đúng rồi, đơn thuốc kê liều lượng rất hợp lý."
An Dao không thể tin nổi, thất thanh: "Không thể nào! Nhất định là ta giả!"
Y tá trưởng trợn trắng mắt: "Những tài liệu này bác sĩ Thôi đã giao cho tôi từ sớm rồi, sao mà giả ? Trừ khi bản photocopy tự biến thành khác."
An Dao cắn môi, mặt đầy ấm ức liếc mắt Tề Nhân như thể trách móc.
Tề Nhân lúng túng tìm cách chữa cháy: "Có lẽ lúc in đơn thuốc vô bị dính bẩn, An Dao không cố ý đâu."
Tôi suýt bật thành tiếng.
Cái cớ vụng về thế này, không còn đỡ mất mặt hơn.
Y tá Trương lên tiếng: "Lúc đó kho thuốc hết Levofloxacin, ban đầu là tôi phụ trách đi lấy, vừa hay có người đến hỏi nên tôi bận tiếp khách, thế là An Dao cầm đơn thuốc đi lấy luôn."
"Mặc dù thời gian tờ đơn ở chỗ tôi rất ngắn, tôi chắc chắn nó hoàn toàn sạch sẽ, không có vết bẩn gì."
Tôi cũng tiếp lời: "Không phải kho thuốc vừa mới lắp camera sao? Tra hình ảnh đi, có khi tìm đầu mối."
An Dao bắt đầu hoảng hốt, cuống cuồng: "Tra cái gì chứ, dù sao bệnh nhân cũng cứu về rồi mà!"
Không ai để ý đến ta.
Rất nhanh, đoạn ghi hình bật lên.
Chỉ thấy trong kho thuốc, An Dao cầm đơn thuốc, vừa tự lẩm bẩm vừa lấy thuốc.
Thiết bị thu âm siêu nét đã ghi lại rõ từng lời ta .
"Kỳ lạ, sao liều lượng Levofloxacin ít thế này, chẳng lẽ kê sai?"
" Là bác sĩ Thôi kê, chẳng lẽ bớt thuốc để lấy hoa hồng chắc? Ít thế này thì tích sự gì."
Hình ảnh chiếu rõ bộ dạng An Dao đầy căm phẫn, như thể chính nghĩa bừng bừng.
"Vì nghĩ cho bệnh nhân, mình vẫn lấy liều lượng tiêu chuẩn ."
Vừa , ta vừa thản nhiên lấy lượng thuốc gấp hơn 2 lần so với đơn thuốc.
Đoạn ghi hình kết thúc.
Cả phòng họp yên lặng như tờ, mọi ánh mắt đều An Dao như kẻ ngốc.
"Ủa? Bớt thuốc lấy hoa hồng? Cái kiểu suy nghĩ gì ?"
"Rõ ràng là tự tiện tăng liều lượng, còn dám vu khống bác sĩ Thôi, thật độc ác."
Sắc mặt An Dao trắng bệch, cả người run rẩy, hoàn toàn không nổi một câu.
"Được rồi, chuyện đã rõ. Xử lý thế nào thì bệnh viện sẽ quyết định. Các người tan họp đi."
Trưởng khoa xong, mọi người lần lượt rời khỏi phòng họp.
Tôi đi chưa bao xa đã bị Tề Nhân đuổi theo chặn lại.
"Thôi Ninh, sao em phải tuyệt như ? Nhất định phải khiến Dao Dao mất việc mới vừa lòng sao?"
Tôi ngạc nhiên hắn: "Tôi ép ta à? Tôi ép ta đi lấy thuốc? Tôi ép ta không tuân thủ y lệnh à?"
"Tề Nhân, đầu óc có vấn đề rồi à? An Dao tự ý tăng liều lượng, chuyện rõ rành rành, nếu còn bênh vực ta, cái áo blouse trắng trên người cũng nên cởi ra đi."
Tề Nhân cứng họng, nửa ngày không thốt ra câu nào, cuối cùng chỉ phun ra một câu: "Tiểu Ninh, em đừng chấp nhặt với ấy nữa mà."
Tôi thản nhiên đáp: "Người cần tính sổ với ta bây giờ đâu phải tôi, mà là bệnh viện và gia đình bệnh nhân."
"Với lại, chúng ta đã hủy hôn rồi. Mong tự biết giữ khoảng cách."
7
Vài ngày sau, khi đi buồng bệnh, tôi lại chạm mặt An Dao.
"Sao còn ở đây?"
An Dao thấy tôi, gương mặt ấm ức: "Tôi đã hòa giải riêng và bồi thường cho gia đình bệnh nhân rồi, bệnh viện cũng đã xử tôi, bác sĩ Thôi, còn chưa buông tha tôi sao?"
Tôi nhớ lại kiếp trước An Dao họa thế nào, đoán lần này chắc cũng lại lấy tiền ra dàn xếp.
"Tôi tuy ngu ngốc tôi đang cố gắng mà... Chỉ là một lần sai sót công việc thôi, tôi nhất định sẽ sửa mà..."
An Dao tiếp tục đóng vai đáng thương.
Những người xung quanh nghe thấy tĩnh cũng tụ tập lại, thấy vẻ mặt ta liền lộ vẻ không đành lòng.
Có người nhiệt khuyên giải: "Cô nhỏ mà, sai sót một chút cũng bình thường, biết sửa là tốt rồi."
Tôi thẳng thừng : "Lần đầu tiên, tự ý chỉnh tốc độ truyền dịch lên tối đa, suýt nữa bệnh nhân hôn mê."
"Lần thứ hai, cho bệnh nhân phải nhịn ăn nhịn uống trước phẫu thuật ăn uống khiến ca mổ bị hủy."
Bạn thấy sao?