Mấy ngày nay Quý Nghiên đều ở nhà trọ lên web tìm tin tuyển việc , đã không còn , thì vẫn còn phải sống.
Cô học đại học nhiếp ảnh, buổi tối, ăn hết một chén cơm liền ôm laptop ngồi trên ghế salon tìm quảng cáo tuyển việc, sau đó nhớ kỹ, ngày thứ hai mang theo hồ sơ lý lịch đi nộp đơn.
Chỉ là, mấy ngày trôi qua, cũng không có bao nhiêu thu hoạch.
Trung Quốc vẫn luôn đứng đầu về vấn đề thiếu thốn công ăn việc , nên đây cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, coi như có trình độ học vấn, có kiến thức, có tài năng, cũng bằng lòng chịu khổ, mà không có tiền, không có gia cảnh, rốt cuộc vẫn khó có đường ra tốt.
Mộc Tây ngày nào cũng bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Châm chọc : "Cậu đừng tự khổ mình nữa, nếu là thật không có công việc, chị đây liền nuôi cậu, chứ hành hạ thân thể mấy việc cực nhọc đó, lỡ may mệt đến hỏng mất chẳng phải là càng lỗ sao?"
Quý Nghiên thật không muốn đả kích ấy, mà đại tiểu thư Mộc Tây ơi, mấy năm trước bởi vì một số sự cố mà cậu đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, một mình từ Hạ Môn tới Hongkong đi học, cũng sớm xài hết tiền gửi ngân hàng trước kia. Cậu tiêu tiền như nước, lại không có nguồn kinh tế, bản thân còn không biết có thể chống đỡ bao lâu, thì cách nào nuôi mình đây?
Hơn nữa Quý Nghiên cũng không phải loại người không mà ăn, bảo mỗi ngày ở nhà không việc, thật sự không .
Cùng lắm thì tìm một công việc có thể sống tạm trước, chờ khi tìm việc phù hợp thì đổi lại là .
Mấy ngày này, Quý Nghiên cứ theo thường lệ đi ra ngoài nộp đơn, đến gần tối mới rời khỏi cái công ty cuối cùng trong ngày, ai ngờ đi chưa mấy bước, liền nhận điện thoại của Quý Anh Bình - ba .
Quý Anh Bình rất ít gọi điện thoại cho , nếu không có chuyện để thì chắc chắn sẽ không gọi.
Quý Nghiên cầm điện thoại di lên, tên người gọi điện tới, đôi mắt liền tối sầm lại, cũng dừng bước chân, sắc mặt bắt đầu trở nên lạnh lùng Cô không nghe máy liền, mà chỉ chằm chằm màn hình điện thoại trong tay hồi lâu, cho đến lúc điện thoại ngừng reo, màn hình tối đen, sau đó lại sáng, tiếng chuông vang lên lần thứ hai, mới bấm nút nghe.
"A lô." Giọng Quý Nghiên có chút máy móc.
Người mà không muốn thấy nhất, giọng mà không muốn nghe thấy nhất, tuyệt đối không ai khác ngoài Quý Anh Bình, Mạnh Thiếu Tuyền và Quý Nhu cũng chỉ xếp thứ hai.
"Tại sao đến giờ mới bắt máy?" Đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh lạnh lùng, xen lẫn bất mãn.
Quý Nghiên : "Có chuyện gì không?"
"Lập tức trở về đây." Quý Anh Bình cũng không nhảm, trực tiếp ra lệnh.
Ông ta vẫn luôn như , cái gì thì chính là cái đó, tuyệt không cho phép bất kỳ người nào trái lời ông ấy, chuyên chế lại tàn bạo.
Quý Nghiên đã sớm thành thói quen, bình tĩnh : "Gần đây con đang tìm việc , không thể xao lãng ."
"Tìm cái gì mà tìm! Xách hành lý, trở lại ngay lập tức." Quý Anh Bình lớn tiếng .
Nhà Quý Nghiên cũng không phải ở Hongkong, là người Hồ Nam.
Quý Anh Bình như , xem ra là muốn rời khỏi Hongkong, cũng sẽ không quay lại nữa.
Vừa nghĩ tới phải về Quý gia, Quý Nghiên liền không khỏi sinh ra cảm giác muốn tránh né.
Im lặng một lúc.
Quý Nghiên hít sâu, phun ra từng chữ một: "Con muốn việc ở đây."
Quả nhiên, lời còn chưa có xong, giọng của Quý Anh Bình đã oang oang truyền tới: "Mày dám, lập tức trở về đây cho tao. Đừng để tao cho người ép mày lên máy bay."
Trong giọng đã tràn đầy tức giận, Quý Nghiên thậm chí có thể tưởng tượng dáng vẻ nóng nảy của ông ta bây giờ như thế nào, hơn nữa tin tưởng, Quý Anh Bình tuyệt đối .
Quý Nghiên lẳng lặng đứng ở trước cửa tòa cao ốc, trong lòng như bị chèn tảng đá, thật là buồn bực khó chịu.
Mấy ngày nay, sau khi bị Mạnh Thiếu Tuyền phản bội, còn chưa có trở lại bình thường, tâm trạng cực kì tệ. Vừa nghe Quý Anh Bình hét như , cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, một hồi lâu, hướng người trong điện thoại, kiên định : "Con sẽ không trở về."
Đi về, đối mặt cũng chỉ là một căn nhà lạnh lẽo, một người cha không xem là con , một người em không xem là chị, mà mẹ , mặc dù mẹ sẽ thương , ở trong lòng mẹ, mãi mãi cũng không thể quan trọng bằng Quý Nhu và Quý Dương .
Ở trong lòng Quý Nghiên, căn phòng mà và Mộc Tây cùng nhau kia còn giống nhà hơn.
Bởi vì, nơi đó có ấm áp.
Mà Quý gia, sẽ chỉ cảm thấy hít thở không thông.
Quý Anh Bình rống giận: "Mày thử lại một lần nữa xem, trở về coi tao có đánh chết mày không. Tao cho mày biết, tao bảo mày về thì mày phải về, không muốn về tao cũng có cách ép mày về, mày tưởng mày có thể tự quyết định mọi chuyện sao?"
Lòng Quý Nghiên cực kì đau đớn, nước mắt lập tức dâng lên, nắm điện thoại di thật chặt, khó khi nào kích như : "Ba kêu con về gấp như , là muốn cho con đi xem mắt có phải không? Một khi con kết hôn, ba sẽ có thể mượn thế lực của nhà đối phương mà mở rộng Thụy Hưng, từ đó thỏa mãn dã tâm và dục vọng của ba đúng chứ."
"Đúng thì thế nào? Tao là cha mày, tao cái gì mày phải nghe cái đó, tao bảo mày cái gì thì mày phải cái đó, đây chính là đạo lý hiển nhiên. Nếu không tao sinh mày ra gì hả?" Câu hỏi ngược lại của Quý Anh Bình đương nhiên Quý Nghiên nghe rõ mồn một, cũng cho lòng càng thêm bi thương.
Quý Nghiên vô lực hỏi: "Ba có thật sự coi con là con ruột thịt không?"
"Quý Nghiên, tao cho mày biết, mày đừng nghĩ giở trò trước mặt tao. Tao có thể cho mày đi ra ngoài, thì cũng có biện pháp bắt mày trở lại, mày. . . . . ."
Không đợi Quý Anh Bình xong, Quý Nghiên đã nghe không vô nữa, vội vàng cúp điện thoại, sợ nếu mình tiếp tục nghe nữa, sẽ thật sự không chịu nổi.
Cô không biết, tại sao mỗi một người bọn họ đều muốn ép như ? Chẳng lẽ không thể cho một cơ hội thở dốc sao? Cô rốt cuộc đã sai điều gì?
Mạnh Thiếu Tuyền, trách tôi không thân phận của mình cho biết, có biết không? Nếu như có thể lựa chọn, tôi thật sự hi vọng mình không phải họ Quý.
Quý Nghiên ngửa mặt lên bầu trời, tóc đen theo bả vai chảy xuống sau thắt lưng, mặt của vốn nhỏ nhắn, mấy ngày nay lại càng thêm tiều tụy, người cũng gầy đi rất nhiều, chua sót nhếch môi, trên mặt, nụ tái nhợt ấy lại mang theo giễu cợt, , dần dần ra nước mắt.
Cả người bị bao phủ trong bi thương nồng đậm.
Đây chính là ba của , Quý Anh Bình để tồn tại trên cõi đời này chỉ có một mục đích duy nhất, chính là lợi dụng hết khả năng để lấy lợi ích từ trên người .
Ông ta không có lúc nào là không có dã tâm và kế hoạch to lớn, Quý Nghiên cũng không phải là không muốn mọi việc cho Mạnh Thiếu Tuyền, mà là trong lòng bây giờ, theo bản năng cũng không muốn thừa nhận thân phận này. Hơn nữa, một khi Quý Anh Bình biết quan hệ của và Mạnh Thiếu Tuyền, ông ta nhất định sẽ ép hai người bọn mau sớm kết hôn, đến lúc đó phần cảm này sẽ dung nhập thêm buôn bán và ích lợi, cảm vốn trong sáng cũng sẽ biến thành không trong sáng.
Còn nữa, nếu như Quý Anh Bình dùng đoạn quan hệ này mà đòi hỏi chỗ tốt gì đó ở Mạnh gia, sợ, đến lúc đó Mạnh Thiếu Tuyền sẽ xem thường .
Quý Nghiên không muốn bởi vì những nguyên nhân ngoài lề này mà khiến cho của mình biến chất, chỉ muốn có một thật đơn giản, không liên quan đến gia tộc, không liên quan đến thân phận, cả hai chỉ cần thật lòng là đủ rồi.
Cô đã từng lưu luyến ấm áp mà Mạnh Thiếu Tuyền mang đến cho , tưởng rằng đây chính là hạnh phúc, cho rằng đây chính là vĩnh cửu. Nhưng mà ai có thể biết, hạnh phúc đến đột ngột như thế, lúc đi cũng lặng yên không một tiếng như , muốn giữ cũng giữ không .
Đến khi quay đầu lại thì cái gì cũng không còn nữa.
Chỉ cảm thấy đau xót tận đáy lòng.
Lúc Quý Nghiên về đến nhà, sắc trời đã tối, đeo tai nghe, cúi đầu, một mình dọc theo đường phố yên lặng đi về nhà trọ. Khi tâm trạng Quý Nghiên không tốt sẽ như , vừa nghe nhạc, vừa đi bộ thật chậm, lẳng lặng cho đến khi tâm trạng bình tĩnh trở lại, như mới có thể xoa dịu sự không vui trong lòng.
"Nghiên Nghiên, rốt cuộc cậu cũng chịu về. Nếu cậu mà về trễ thêm chút nữa, thì chị đây sẽ biến thành hòn vọng phu mất !"
Mộc Tây vẫn đứng dưới lầu chờ , trong chung cư không có đèn đường, chỉ có thể mượn ánh sáng nhà người ta soi đỡ, xa xa thấy một bóng đen đi tới, mặc dù rất mơ hồ, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhận ra ngay đó là Quý Nghiên.
"Sao ? Cậu không mang theo chìa khóa sao?" Lúc Quý Nghiên thấy liền tháo ống nghe xuống, thấy Mộc Tây vẫn đứng ở dưới lầu không đi lên, bộ dạng dường như đã đợi rất lâu rồi, còn tưởng rằng không mang theo chìa khóa, không khỏi có chút áy náy, nếu như không đi dạo thì đã sớm trở về, Tây Tây cũng không cần chờ lâu như .
Mộc Tây liếc thấy Quý Nghiên lấy điện thoại di ra tắt nhạc, mắt phượng liền hếch lên, cất giọng : "Cậu nha, mang theo điện thoại di , tại sao mình vẫn không gọi cho cậu?"
"Hả." Quý Nghiên một chút, đàng hoàng đáp: "Mình cài đặt chế độ máy bay."
Cô là vì phòng ngừa Quý Anh Bình lại gọi điện thoại tới, không ngờ lại vì mà bỏ lỡ điện thoại của Mộc Tây.
"Thật xin lỗi." Quý Nghiên .
Mộc Tây trước sau như một tùy tùy tiện tiện, loại chuyện nhỏ này, căn bản không để ở trong lòng, vừa kéo Quý Nghiên đi ra ngoài, vừa : "Chúng ta rất lâu không đi chơi rồi, ngày mai chị đây khó khi nào nghỉ, hôm nay liền xả thân vì tốt, dẫn cậu đi ra ngoài xả stress một chút."
Bạn thấy sao?