Bạch Nguyệt Quang Yêu [...] – Chương 6

Hai người cũ lâu ngày không gặp, cùng nhau đến nơi bắt đầu cảm, lại cùng nhau trở về một không gian kín.

Chuyện gì sẽ xảy ra, người trưởng thành nào cũng biết rõ.

Diệp Tinh ôm tôi: "Tớ biết bây giờ có gì cũng không thể an ủi cậu nổi. Nhưng tớ vẫn phải , tớ luôn ở đây, dù cậu có quyết định gì, tớ cũng vô điều kiện ủng hộ cậu."

 

Tôi lại đỏ hoe mắt một cách yếu đuối, đồng thời thấy trong lòng vô cùng may mắn.

May mắn thay, tôi vẫn còn bè.

Ông trời đối với tôi cuối cùng cũng không tệ.

Tôi với Diệp Tinh về kế hoạch của mình, hai chúng tôi cùng lên lầu.

Tôi gọi một suất đồ ăn ngoài bằng địa chỉ này.

Khi shipper đến, tôi đưa cho ta 200 tệ tiền boa, và hình với ta, bảo ta phải gọi bằng cửa.

Shipper rất có tinh thần trượng nghĩa.

Anh ta giả vờ mình là người của ủy ban khu phố đến điều tra nhà ở, nhanh chóng gọi cửa.

Hà Siêu Viễn mặc chiếc áo đôi in hình gấu con, đứng trong nhà, kinh ngạc tôi.

Diệp Tinh hùng hổ xông vào, kéo tôi vào nhà.

Đây là một căn phòng trang trí ấm cúng, dọn dẹp sạch sẽ, thoạt liền có hơi ấm của cuộc sống.

Đập vào mắt tôi đầu tiên là bức tường ảnh bên cạnh bàn ăn.

Trên tường treo đầy đủ loại ảnh của Hà Siêu Viễn và một .

Nổi bật nhất là bức ảnh đó mặc thường phục, đội mũ voan cưới đơn giản, đang toe toét với Hà Siêu Viễn.

Hai người nhau, là cảm sâu đậm không thể tan biến.

Tôi chợt nhớ, mới kết hôn với Hà Siêu Viễn, tôi cũng muốn một bức tường ảnh ở nhà.

Nhưng Hà Siêu Viễn lại quê mùa, không hợp với phong cách trang trí của ngôi nhà.

"Hơn nữa, cũng không thích chụp ảnh."

Anh ta quả thực rất ít khi chụp ảnh.

Ngoài ảnh cưới và một số trường hợp trang trọng, ta chưa bao giờ chụp ảnh cùng tôi.

Nhưng trên bức tường ảnh trước mắt này, ta và ta , hận không thể chụp một bức ảnh để ghi lại ngay cả khi ăn sáng.

Kỳ lạ là, bây giờ tôi dường như không còn cảm thấy đau lòng nữa.

Tôi chỉ thấy buồn nôn.

Điều đáng buồn nôn hơn là, cửa phòng ngủ đang mở toang, bên trong một mảnh hỗn độn, trong không khí còn thoang thoảng một mùi không thể diễn tả bằng lời, mùi vị của dục vọng khiến người ta buồn nôn.

Chuyện gì vừa xảy ra, không cần cũng biết.

Tôi "òa" một tiếng cúi người nôn ọe.

Sắc mặt Hà Siêu Viễn thay đổi, định đỡ tôi, tôi vội vàng lùi lại, sợ bị bàn tay bẩn thỉu của ta chạm vào.

 

Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước, ai đang tắm, hiển nhiên.

Giọng nữ đó hỏi: "Ai ?"

Diệp Tinh không lời nào, một cước đá văng cửa phòng tắm.

"San San!" Anh ta hét lên kinh hãi.

Diệp Tinh từ lúc bước vào cửa đã quay phim, lúc này, chiếc máy quay cầm tay trên tay ấy không chút khách khí chĩa thẳng vào mặt ta.

"Hà tổng, chơi đủ rồi chứ, vợ vừa kiểm tra ra có thai, đã ở đây kim ốc tàng kiều rồi."

Hà Siêu Viễn cuối cùng cũng phản ứng lại, đưa tay ra định giật máy quay của Diệp Tinh.

Đương nhiên tôi sẽ không để ta cướp , kéo ta lại.

Anh ta phản ứng lại, đẩy tôi một cái, cả người tôi ngã nhào xuống đất.

Đầu truyền đến cơn đau dữ dội.

Đầu tôi đập vào góc bàn.

Tôi sờ thử, có máu chảy ra.

Hà Siêu Viễn lại hoàn toàn không để ý đến tôi, ta bận rộn lấy khăn tắm, rồi quấn khăn tắm lên người cũ.

Bạn cũ sắc mặt trắng bệch, khóc lóc thảm thiết trong lòng ta.

Sắc mặt Hà Siêu Viễn tái xanh, một mặt bảo vệ bảo bối trong lòng, một mặt không quên trách mắng Diệp Tinh đang cầm máy quay.

"Ai cho các người vào đây, đây là xâm nhập gia cư bất hợp pháp!

"Cút ra ngoài cho tôi, nếu không thì cứ chờ nhận giấy triệu tập của luật sư của tôi đi."

Lâu rồi tôi không có cảm giác này.

Tôi như trở lại hồi bố mẹ tôi ly hôn.

Mẹ tôi đi bắt quả tang bố tôi ngoại .

Bố tôi che chở cho tiểu tam, lái xe kéo lê mẹ tôi mười mấy mét.

Tôi đi theo sau mẹ tôi, nghe tiếng khóc xé lòng của mẹ, tim như bị dao cắt.

Khoảnh khắc đó tôi hiểu ra, người đàn ông ngồi trong xe, ông ta không phải là bố tôi, ông ta là một tên súc sinh.

Có một khoảnh khắc, tôi muốn hóa thành ngọn lửa, thiêu rụi cả thế giới.

Tôi đã mất rất nhiều năm để dập tắt ham muốn hủy diệt trong con người mình.

Bây giờ, nó lại bùng cháy.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...