Bạch Nguyệt Quang Trong [...] – Chương 9

Tôi tức giận đến lớn, không chút khách sáo trả lời: “Lạc Thời Văn, có thể đừng coi mình là người rất quan trọng không?”

 

“Ngay cả khi và Khương Tảo Kiều có hai đứa con trong một năm, tôi thậm chí còn không thèm chớp mắt. Nhưng Khương Tảo Kiều lại dùng con mèo của tôi để người khác ghê tởm, tôi có thể cho ta một cái dấu chấm hỏi thì đã là phước đức rồi.” Nói đến đây, vẻ chán ghét không che giấu trong mắt tôi, “Lạc Thời Văn, ngay cả khi bây giờ có chạy đến cầu xin tôi, tôi cũng rất chướng mắt , hiểu không?”

 

Lạc Thời Văn lông mày nhíu chặt, bị chọc giận trước lời của tôi: “Thật vô lý, thì cứ bị mắng trên mạng như đi, vốn dĩ tôi còn nể cảm ngày xưa muốn giúp đỡ ……”

 

“Giúp tôi?” Tôi ngắt lời ta, nhếch môi, “Bây giờ lên mạng xem thử đi?”

 

Vừa lời này, Khương Tảo Kiều nhạy cảm lập tức mở điện thoại, đăng nhập vào weibo xem thử.

 

Trên weibo nào còn những bình luận khí thế hừng hực mà công kích tôi?

 

Tập đoàn nhà họ Hạ đã gửi những tác phẩm tiêu biểu và kinh nghiệm hội họa của tôi, chứng minh tôi có đủ tư cách để bình phẩm. Còn về sự việc dây tơ rễ má giữa tôi cùng Lạc Thời Văn và những chuyện thối nát kia……

 

Cư dân mạng cẩn thận đã phát hiện ra con mèo kia trên weibo ngày xưa của tôi, họ đã biết rõ rằng không phải cũ đang cố gắng cạnh tranh, mà rõ ràng là hiện tại đang ghen tuông và khiêu khích. Chủ đề cốt lõi của triển lãm nghệ thuật là từ thiện, chủ đề đã lạc đi hàng ngàn dặm, còn về chuyện dấu chấm hỏi, không có tính chất mắng người.

 

Những ý kiến sẽ phản tác dụng, chẳng bao lâu sau, weibo của Quý Thanh Lẫm đã bị tấn công.

 

Nhìn biểu phong phú của họ, tôi nghiêng đầu, khẽ mỉm , giọng tôi cũng lớn hơn:

 

“Các người đáng để tôi nhắm vào sao?”

 

“Lần này để các người bị mắng, nếu lần sau các người còn nhảy nhót trước mặt tôi, đừng trách tôi đây nghiêm túc đấy.”

 

Vài ngày sau, tôi nhận một lời mời bất ngờ.

 

Hóa ra là mẹ của Lạc Thời Văn, Hứa Thanh Thư, cũng là vợ thứ hai của nhà họ Lạc.

 

Tôi thực sự không muốn đi, Hứa Thanh Thư dường như không muốn bỏ cuộc nếu tôi không đồng ý, nên đã gửi liên tiếp mấy cái tin nhắn, với những lời lẽ chân thành. Tôi suy nghĩ một lúc rồi đi xem rốt cuộc bà ta muốn gì.

 

Địa điểm là một nhà hàng phương Tây trang trí lộng lẫy, hứa thanh thư mỉm nhẹ nhàng, chào hỏi tôi.

 

“Niệm Châu, trước kia khi cháu và A Văn của chúng ta ở bên nhau, dì thật sự rất vui……” Hứa Thanh Thư đổi chủ đề, nụ càng sâu hơn, “Nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, thân là một người mẹ, dì có thể nhận ra, trong lòng A Văn có cháu.”

 

Ồh?

 

Tôi đang ăn cơm thì cứng đờ, khẽ mỉm : “Dì, đừng nữa, không phải Lạc Thời Văn sắp đính hôn sao?”

 

Khi nhắc tới Khương Tảo Kiều, Hứa Thanh Thư cau mày rõ ràng, thở dài: “A Văn là con của dì, nên dì hiểu nó, lúc đó nó bằng lòng ở bên Khương Tảo Kiều, chẳng qua là chỉ là trẻ con, muốn chọc giận cháu. Cháu hiểu mà, đàn ông dù có bao nhiêu tuổi thì tâm hồn vẫn còn ở thời thiếu niên.”

 

“Vậy nên?”

 

“Cho nên dì đương nhiên hy vọng hai người có thể hòa giải. A Văn thể diện, không thể nhượng bộ……” Hứa Thanh Thư từ phía sau lấy ra một hộp trang sức, “Đây là một chút tâm ý của dì.”

 

Lời của bà ta tràn đầy sự đắc ý, như thể bà ta chắc chắn rằng tôi sẽ đồng ý.

 

Chỉ là……

 

Tôi không nhúc nhích, chỉ cong mắt chậm rãi : “Xin lỗi, dì Hứa.”

 

“Không thích sao?” Hứa Thanh Thư hụt hẫng, muốn trói buộc tôi bằng đạo đức.

 

Tôi liếc mắt một cái thì đã thấu, lập tức ngắt lời bà ta.

 

“Là không thích, trang sức hay người, tôi đều không thích.”

 

Tôi đứng dậy với nụ trên môi, đến Khương Tảo Kiều ở đối diện cách đó không xa, ý nghĩa truyền đạt trong mắt tôi có thể thấy rõ ràng.

 

Đã hiểu chưa?

 

Những gì ta coi là báu vật, thật sự không đáng để tôi nhắc đến.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...