Bạch Nguyệt Quang Trong [...] – Chương 4

7

 

Khương Tảo Kiều khóc đến mặt đỏ lên, sức lực trên tay tôi không giảm, đôi mắt đen nhánh yên lặng ta.

 

“Có cần phải không Hạ Niệm Châu, cho dù là Kiều Kiều không cẩn thận lấy đi, nhiều trang sức như , thiếu một cái này sao!” Quý Thanh Lẫm không dám tới gần, lại muốn nhiều chuyện để tôi tôi khó xử.

 

“Nực , bẩn đồ của tôi, ngược lại bảo tôi rộng lượng, nào có đạo lý như ?” Tôi khinh thường mà cong khóe môi, lại về phía Khương Tảo Kiều, “Có cần tôi tra camera không?”

 

Khương Tảo Kiều như là chịu nhục nhã rất lớn, nắm chặt hai tay, cổ tay trắng như tuyết bị tôi xiết đến để lại một vệt đỏ: “Tháo thì tháo! Nhưng mà Hạ nhục nhã tôi như , cũng thật quá đáng!”

 

Cô ta thoát cưỡng chế của tôi, tháo vòng cổ xuống đưa cho tôi. Giấu đi sự tủi nhục và không cam lòng dưới những giọt nước mắt, tùy tiện lau nước mắt rồi chạy đến bên cạnh Quý Thanh Lẫm.

 

Quý Thanh Lẫm vỗ nhẹ lưng của ta, nhỏ giọng an ủi : “Không sao, chúng ta đều đều tin tưởng cậu, chờ Văn trở về, ấy nhất định sẽ giúp cậu.”

 

Bọn họ tự cho rằng mình nhỏ rồi, lại cố ý để tôi nghe . Chỉ là không ngờ, sau khi tôi nghe thấy, hừ nhẹ một tiếng: “Được thôi, tôi đây xem ta có cách gì.”

 

Xem tôi xử lý ta thế nào?

 

Vừa dứt lời, tôi tiện tay ném vòng cổ cho một cùng bàn có đôi mắt lấp lánh, thuận tiện : “Cho cậu, có chút dơ, không cần thì ném đi.”

 

Sau đó, dưới cái chăm chăm của cả lớp, tôi xoay người rời khỏi nơi thị phi này.

 

8

 

Mấy ngày sau, tôi mới bất giác phát hiện.

 

Cái ngồi cùng bàn kia, dường như không phải người xa lạ.

 

Lâm Thư Mạn, mối đầu của Lạc Thời Văn.

 

Tôi chậc lưỡi, aiii, một cái lớp, hội tụ đủ mối đầu, tiền nhiệm và đương nhiệm của Lạc Thời Văn.

 

Trong lúc tôi còn bị cốt truyện tẩy não, tôi có biết tên của Lâm Thư Mạn, lại kết hợp với cốt truyện trong trí nhớ, ít nhiều gì cũng hiểu rõ không ít. Cô ấy là của Quý Thanh Lẫm, gia thế tầm thường, cũng bởi vì thành tích nổi bật nên mới có thể vào trường này.

 

Cô ấy thầm Lạc Thời Văn rất lâu rồi, có đoạn thời gian Lạc Thời Văn vừa lúc muốn đương, nên liền ở bên ấy. Chỉ là sau khi ở bên nhau, Lạc Thời Văn lại giả vờ, không để ý tới , mạnh mẽ đem đáng ấy bức điên.

 

Sau đó Lạc Thời Văn đề nghị chia tay, ấy cầu xin rất lâu, bị đám người Quý Thanh Lẫm xem như trò , cảnh ngộ hiện tại ở trong lớp…… Ừm, không cần nghĩ cũng biết.

 

Thời điểm ở bên cạnh Lạc Thời Văn, Quý Thanh Lẫm rất thích cái gì đó bên tai tôi, gì mà Lâm Thư Mạn chẳng qua là một đứa con ham giàu sang, đến cuối cùng còn dây dưa không dứt với Lạc Thời Văn. Cuối cùng còn thêm một câu, Niệm Châu, Lạc Thời Văn thật sự rất thích , lúc ấy chuyện với Lâm Thư Mạn, đều là thờ ơ.

 

Hiện tại ngẫm lại……

 

Tôi tức đến bật , đem bút đập mạnh lên bàn, Lâm Thư Mạn đang yên tĩnh bài bị dọa sợ.

 

“Người đàn ông đê tiện.”

 

Không thích người ta, thì đương với người ta gì?

 

Đến cuối cùng lại cắn ngược một cái.

 

Tôi cau mày, trong lòng nghi ngờ.

 

Một người đàn ông tồi như , rốt cuộc sao có thể trở thành nam chính?

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...